Tạ Hải Đào bị hành động của Diệp Phi Nhiên doạ cho ngây người, ông ta nhận ra là anh nên nói: “Này, bệnh nhân mất rồi, cậu còn làm trò gì thế hả?
Giả bộ hiếu thuận hay gì? Có hiếu thì sao không nộp tiền phẫu thuật cho mẹ, giờ mẹ mất rồi còn giả bộ này kia, tôi ghét nhất là loại người như cậu đấy…”
Ông ta đứng lải nhải bên cạnh, nhưng Diệp Phi Nhiên không quan tâm, anh chỉ tập trung châm cứu cho Âu Dương Lam.
“Này, tôi đang nói cậu đấy, có nghe thấy không hả?”
Thấy người thanh niên ngó lơ mình, Tạ Hải Đào lập tức nổi giận rồi mắng: “Cậu là bác sĩ à? Đừng cắm kim châm cứu loạn lên nữa, định để mẹ cậu mất rồi cũng không được an nghỉ hay sao?
Tôi nói cho cậu biết, đây là phòng bệnh ICU, tính tiền theo giờ đấy, trước đó cậu còn nợ tiền thuốc chưa trả, giờ lại định làm trò mèo gì nữa đây?
Dừng tay ngay cho tôi!”
Cuối cùng Diệp Phi Nhiên cũng châm xong mũi kim cuối cùng, bấy giờ anh mới thở phào một hơi.
Mẹ anh bị xuất huyết não, bệnh này với Cổ Y Môn thì chẳng là gì. Nhưng vẫn may anh đến kịp, nếu chậm thêm chút nữa thì mẹ anh không qua khỏi rồi.
Tạ Hải Đào nói: “Cậu kia, cậu gây rối đủ chưa hả? Thời gian cậu hí hoáy ban nãy cũng bị tính tiền đấy”.
Sau đó, ông ta nói với Trương Tiểu Mạn: “Mau đi gọi cho nhà tang lễ để họ mang thi thể đi”.
Diệp Phi Nhiên lạnh giọng nói: “Ông mang tiếng là bác sĩ mà ăn nói hồ đồ thế hả? Mẹ tôi vẫn sống mà”.
Tạ Hải Đào tỏ vẻ coi thường nói: “Sống à? Cậu bị bệnh thần kinh hay sao? Mẹ cậu mà sống lại thì tôi sẽ cho cậu làm bác sĩ chính thay tôi luôn…”
Ông ta đang nói thì máy theo dõi nhịp tim bỗng có tín hiệu trở lại và làm việc bình thường, tim Âu Dương Lam đã đập trở lại.
Một lát sau, nhịp tim đã đập chậm bình thường.
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
Tạ Hải Đào và Trương Tiểu Mạn đều ngẩn ra, rõ ràng ban nãy bệnh nhân đã mất sự sống, sao giờ lại sống lại? Nếu đây không phải phòng ICU thì họ còn tưởng là xác chết bật dậy.
Diệp Phi Nhiên thấy tình hình ổn rồi thì rút hết kim châm cứu trên người mẹ mình đi, đồng thời rút luôn các thiết bị máy móc ra.
Chờ anh làm xong thì Âu Dương Lam đã ngồi dậy, bà ấy nhìn quanh rồi nói: “Con trai, mẹ đang ở đâu thế?”
“Cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi”.
Diệp Phi Nhiên kích động đến mức nắm lấy tay Âu Dương Lam, nếu không tình cờ nhận được truyền thừa của Cổ Y Môn thì hai mẹ con anh đã âm dương xa cách rồi.
Tạ Hải Đào tròn mắt ra nhìn, không toàn không tin vào cảnh tượng trước mắt. Ông ta rõ bệnh tình của Âu Dương Lam hơn ai hết, tuy bà ấy không chết thì cũng không thể hồi phục nhanh vậy được.
Âu Dương Lam nói: “Con trai, chuyện này là sao? Mẹ nhớ mình tự nhiên ngất xỉu, có phải mẹ bị bệnh gì không? Có tốn nhiều tiền không?”
“Không sao đâu mẹ, mẹ đã khoẻ lại rồi, chúng ta về nhà thôi”.
Diệp Phi Nhiên chẳng những chữa khỏi chứng xuất huyết não cho mẹ mình, mà còn xử lý nốt các mầm mống gây bệnh trong người bà ấy.
Giờ Âu Dương Lam khoẻ hơn ai hết, đương nhiên không cần ở lại bệnh viện nữa.
“Ừ, mình về thôi, mẹ đã bảo bệnh xoàng không cần đến viện rồi, chỉ cần nghỉ một lát là khoẻ”.
Một mình Âu Dương Lam nuôi Diệp Phi Nhiên lớn khôn, bà ấy đã trải qua những ngày tháng vất vả nên sợ nhất phải tốn tiền đi bệnh viện.
Nói rồi, bà ấy xuống giường rồi cùng Diệp Phi Nhiên định về nhà.
“Đứng lại, hai người chưa đi được”.
Tạ Hải Đào lên tiếng cản họ lại.
Diệp Phi Nhiên cau mày nói: “Ông muốn gì?”
Tạ Hải Đào nói: “Các người muốn về thì phải nộp tiền thuốc đi đã”.
Âu Dương Lam: “Đương nhiên rồi, bao nhiêu vậy bác sĩ?”, Tạ Hải Đào: “39 nghìn tám trăm”.
“Cái gì? Sao nhiều thế?”
Âu Dương Lam giật bắn mình, nếu không nhờ Diệp Phi Nhiên đã cải thiện tình trạng sức khoẻ cho bà ấy thì kiểu gì bà ấy cũng lại ngất xỉu.
Diệp Phi Nhiên tức giận nói: “Mẹ tôi do tôi cứu, tại sao chúng tôi phải trả nhiều tiền như vậy?”
“Đây là phòng ICU – phòng tính tiền theo giờ, thêm tiền thuốc nữa nên mới nhiều như vậy”.
Tạ Hải Đào nói rồi ném một sấp danh sách thuốc đã dùng cho Âu Dương Lam: “Đấy bà xem đi, để cứu được bà, chúng tôi đã tốn bao nhiêu người và của, không thì bà đã chết lâu rồi, sao đứng đây mà nói chuyện được”.
Âu Dương Lam cầm lấy hoá đơn, bà ấy không hiểu y thuật nên chỉ bất ngờ trước các con số.
Diệp Phi Nhiên nhìn qua thì cũng sầm mặt nói: “Ông có chắc đây đều là thuốc mẹ tôi dùng không?”
Diệp Phi Nhiên là sinh viện năm ba của đại học y Giang Nam, tuy chưa tốt nghiệp nhưng cũng hiểu các dùng thuốc thông thường.
Tạ Hải Đào nói: “Đương nhiên, mau đi thanh toán đi!”
Diệp Phi Nhiên nổi giận rồi túm lấy cổ Tạ Hải Đào, sau đó ấn mạnh vào tường.
“Loại người như ông đã vô dụng rồi còn xấu tính, sao ông xứng với nghề y hả?”
Tạ Hải Đào bị bóp nghẹt cổ nên hít thở khó khăn, dù ông ta có giãy giụa thế nào cũng không thoát được đôi tay như gọng kìm của Diệp Phi Nhiên.
Âu Dương Lam và Trương Tiểu Mạn sợ mất mật, không hiểu tại sao Diệp Phi Nhiên lại mạnh đến vậy nên vội chạy đến can ngăn.
Trương Tiểu Mản tiến tới kéo tay Diệp Phi Nhiên thì phát hiện cánh tay trông gầy gò của anh lại vững như ngọn núi, cô ấy không thể lay chuyển được.
“Con trai, mau bỏ tay ra, đánh người là phạm pháp đó”.
Thấy Âu Dương Lam ngăn cản, Diệp Phi Nhiên mới buông lỏng tay.
“Khụ khụ khụ…”, Tạ Hải Đào cuối cùng cũng hít thở được nên há miệng thở dốc.
Âu Dương Lam: “Con trai, sao con lại giận thế?”
Diệp Phi Nhiên: “Ông ta trước đó đã đòi con 50 nghìn để phẫu thuật cho mẹ, không có tiền một cái là ông ta thấy chết không cứu luôn.
Ban nãy, ông ta còn chẩn đoán nhầm là mẹ đã chết, đúng là coi mạng người như cỏ rác!
Giờ ông ta lại giả hoá đơn khống tiền lên, mẹ đâu cần dùng nhiều thuốc như thế, nhưng ông ta lại kê rồi đòi tiền mình, loại như ông ta sao xứng làm bác sĩ chứ!”
Lúc này, Tạ Hải Đào mới thều thào nói: “Cậu nói bậy, đây đều là thuốc mẹ cậu dùng, hôm nay cậu phải trả tiền, không thì tôi sẽ báo cảnh sát”.
Diệp Phi Nhiên cầm tờ hoá đơn rồi nói: “Ông tưởng tôi không biết gì nên định loè tôi hả? Mẹ tôi bị xuất huyết não, nhưng ở đây lại có thuốc chống tắc động mạch là sao? Rồi còn sâm nhung với thức ăn dạng truyền là thế nào?
Tiếp, tất cả số thức ăn dạng truyền này hơn 25 cân lận, lẽ nào đều truyền cho mẹ tôi hết ư?
Chưa đến 24 tiếng mà truyền hết 25 cân, đến con voi cùng không chịu nổi”.
“Tôi…”
Tạ Hải Đào ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì.
Ông ta cứ tưởng mẹ con Diệp Phi Nhiên không biết gì nên định lừa một vố.
Một là có thể kiếm tiền cho bệnh viện, hai là ông ta mang chỗ thuốc này ra ngoài bán thì sẽ kiếm được một khoản. Trước kia, ông ta thường xuyên làm vậy nhưng không ngờ nay lại bị Diệp Phi Nhiên phát giác.
Lúc ông ta đang không biết phải làm sao thì chợt cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên cõng một bé trai khoảng 10 tuổi chạy vào.
Người đàn ông hét lên: “Bác sĩ, mau khám cho con trai tôi với!”
Điều dưỡng đứng cạnh đó nói với Tạ Hải Đào: “Bác sĩ Tạ, đây là bệnh nhân mà cục trưởng Chu của cục Vệ Sinh đưa đến, yêu cầu cho chúng ta tận tình cứu chữa”.
Chương 2: Tiền thuốc giá trên trời