• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đương nhiên có thể, trên đời này người có thể chữa cho ông ấy e là chỉ có tôi”.

Giọng điệu của Diệp Phi Nhiên nghe có vẻ ngông cuồng, nhưng đó là sự thật. Nội thương do tẩu hoả nhập ma gây ra chỉ có thể được chữa lành bởi những người như anh, những người đã đạt đến một trình độ nhất định của võ thuật và y thuật.

"Diệp Phi Nhiên, đừng giả thần giả quỷ nữa được không? Tẩu hoả nhập ma cái gì cơ chứ, hoàn toàn là lừa dối. Đây là ung thư giai đoạn cuối, nếu cậu làm như vậy sẽ làm chậm quá trình điều trị của bệnh nhân”.

Cao Hải Sinh nói với Đường Phong: "Đường tiên sinh, anh đừng để bị lừa bởi kẻ dối trá này. Chẩn đoán mà tôi đưa ra là khoa học nhất. Ông cụ bị ung thư giai đoạn cuối”.

Diệp Phi Nhiên liếc nhìn anh ta và nói: “Anh đã xem kết quả chẩn đoán của ông cụ chưa?"

“Đương nhiên là tôi xem rồi, không chỉ chẩn đoán hôm nay tôi đưa ra, còn có kết quả kiểm tra lần trước”.

Diệp Phi Nhiên hỏi: "Vậy hãy nói cho tôi biết, ông cụ Đường được chẩn đoán bị ung thư khi nào? Có phải ba ngày trước không?"

Cao Hải Sinh nói: "Đúng vậy, ông cụ đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư ba ngày trước. Trước đây ông ấy có sức khỏe tốt”.

"Chính là như vậy, anh từng thấy loại ung thư nào có thể trong ba ngày từ giai đoạn đầu biến thành giai đoạn cuối, lan ra toàn bộ nội tạng chưa?”

"Cái này……"

Cao Hải Sinh hoàn toàn chết lặng, tình huống này trước đây chưa từng xảy ra, ngay cả căn bệnh ung thư phổi phát triển nhanh nhất cũng không thể hoàn thành quá trình chuyển hóa từ giai đoạn đầu sang giai đoạn cuối chỉ trong vài ngày.

"Có điều, hình ảnh chụp X-quang rõ ràng cho thấy trong ngực bệnh nhân quả nhiên có một lượng lớn bóng khối u, điều này không thể phủ nhận..."

Diệp Phi Nhiên nói: “Không phải khối u gây ra những bóng đen đó, mà là chân khí sau khi tẩu hoả nhập ma đã đi vào các cơ quan nội tạng, gây ra nội thương nghiêm trọng”.

“Còn cái gọi là công nghệ cao này của anh nhìn không rõ nên chẩn đoán nhầm là ung thư giai đoạn cuối”.

“Đúng vậy, bác sĩ Diệp, cậu nói đúng”, lần này Cao Hải Sinh chưa kịp nói gì, Đường Phong đã kích động nắm lấy tay Diệp Phi Nhiên: “Bác sĩ Diệp, cậu còn chưa bắt mạch mà đã giải thích rõ ràng được tình hình của bố tôi, quả là một thần y".

Diệp Phi Nhiên nói: “Y học cổ truyền chẩn bệnh bằng cách nhìn, nghe và hỏi, tôi đã thấy rõ tình hình của ông cụ rồi”.

“Nếu như tôi không lầm, ba ngày trước ông cụ nóng lòng muốn đột phá cảnh giới tiếp theo, bởi vì háo thắng mà sinh ra tẩu hoả nhập ma”.

“Đúng vậy, cha tôi tu hành cả đời, nhưng cuối cùng vẫn kẹt ở cảnh giới Hoàng, vĩnh viễn không thể bước vào cảnh giới Huyền”.

“Ông cụ cũng nhất thời không kiềm chế được cảm xúc nên đã miễn cưỡng đột phá, cuối cùng khiến ông tẩu hoả nhập ma và nội thương nghiêm trọng”.

Lúc này, Đường Phong đã phục Diệp Phi Nhiên sát đất.

Diệp Phi Nhiên nói bằng giọng ngạc nhiên: "Tìm bác sĩ Tây y để chữa nội thương do luyện công gây ra để làm gì vậy?"

Đường Phong thở dài nói: “Tôi cũng là do bất đắc dĩ thôi. Hiện tại võ giả đã ít, bác sĩ có thể chữa trị nội thương cho võ giả cũng càng ngày càng ít”.

“Sau khi bố tôi bị thương, tôi không tìm được bác sĩ thích hợp. Nhìn thấy ông ấy đang hấp hối, tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mạo hiểm”.

Diệp Phi Nhiên gật đầu. Cao Hải Sinh thực sự bất lực với loại nội thương do tẩu hoả nhập ma này.

Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, Cao Hải Sinh chết lặng, những điều này vượt xa tầm hiểu biết của anh ta.

Đường Phong sốt sắng nói: "Bác sĩ Diệp, mau giúp bố tôi xem bệnh, hiện tại ông ấy mỗi canh giờ đều nôn ra máu. Nếu lại nôn ra máu, cơ thể của ông ấy sẽ không chịu nổi nữa”.

"Bình tĩnh đã, để tôi xem tình hình trước".

Diệp Phi Nhiên vừa nói vừa đến bên giường và đặt tay lên mạch của Đường Thiên Dật.

Mặc dù vừa rồi anh đã dùng thần thức để xem tình hình của ông cụ, nhưng bắt mạch vẫn cho kết quả chính xác hơn.

Đường Phong lo lắng hỏi: "Bác sĩ Diệp, tình hình của bố tôi thế nào rồi?"

Diệp Phi Nhiên cau mày và nói: "Tình hình phức tạp hơn tôi tưởng, nội thương rất dễ đối phó và kinh mạch bị thương cũng có thể được khôi phục”.

“Chỉ là nội tạng của ông cụ hiện tại tràn ngập chân khí cuồng bạo sau khi ông ấy không thể đột phá cảnh giới. Nếu không thể điều chuyển những chân khí này một cách sạch sẽ thì ngay cả khi ông ấy được chữa khỏi cũng sẽ trở thành một người vô dụng và sẽ không bao giờ có cơ hội để luyện võ nữa”.

Đường Phong lo lắng nói: "Bác sĩ Diệp, bác sĩ có nghĩ ra biện pháp nào không? Bố tôi cả đời đam mê võ thuật, nếu không luyện võ, ông ấy sẽ bị trầm cảm mà chết mất”.

"Có một biện pháp, đó chính là để ông ấy lại đột phá cảnh giới. Chỉ cần tu vi của ông ấy tăng lên, những chân khí hỗn độn kia tự nhiên sẽ bị thanh tẩy, sau này sẽ không có phiền toái gì nữa”.

Đường Phong vẻ mặt khổ sở nói: "Bác sĩ Diệp, bố tôi đã trì trệ ở cảnh giới Hoàng hơn mười năm. Nếu đột phá dễ dàng như vậy, bố tôi đã đột phá đến cảnh giới Huyền từ lâu rồi. Làm sao ông ấy có thể đến nỗi tẩu hoả nhập ma như thế này?”

"Tôi có thể giúp ông ấy làm điều đó”.

Diệp Phi Nhiên bắt mạch cho Đường Thiên Dật và đã hiểu cơ bản về cảnh giới Hoàng và cảnh giới Huyền của các võ giả.

Võ giả cảnh giới Hoàng tương đương với cấp độ luyện Khí mà anh tu luyện. Võ giả cảnh giới Huyền tương đương với cảnh giới Trúc Cơ. Nói cách khác, cảnh giới mà Đường Thiên Dật hiện tại muốn đột phá chính là từ luyện Khí lên đến Trúc Cơ.

Có điều ông ấy tu luyện Hỗn Độn Quyết, so với võ giả bình thường cao hơn mấy tầng, chân khí cũng càng thêm thuần khiết.

Có Diệp Phi Nhiên trợ giúp bên cạnh, hơn nữa còn thêm hai viên Trúc Cơ Đan giúp ông cụ Đường đột phá cảnh giới Huyền cũng không khó.

"Thật sao? Bác sĩ Diệp, cậu thật có thể giúp bố tôi đột phá sao? Nếu có thể, cậu chính là đại ân nhân của nhà họ Đường”.

Khó trách Đường Phong hưng phấn như vậy, các gia tộc võ giả cũng cũng có cấp bậc, nếu như có thể trợ giúp Đường Thiên Dật đột phá trở thành cao thủ cảnh giới Huyền, như vậy nhà họ Đường cũng sẽ được thơm lây, nhất định sẽ không giống như bây giờ .

Diệp Phi Nhiên nói: "Hãy thử xem. Tôi chắc chắn 90% rằng mình có thể làm được. Cho dù không thành công, tôi cũng có thể cứu được mạng sống của ông cụ. Sẽ không tệ hơn tình hình hiện tại”.

Nói xong, anh lấy ra một viên Trúc Cơ Đan nhét vào miệng Đường Thiên Dật, Cao Hải Sinh bên cạnh cau mày quan sát. Một viên thuốc đen thùi lùi trông tầm thường như vậy sao có thể có nổi công dụng gì?

Diệp Phi Nhiên hoàn toàn không quan tâm người khác đang nghĩ gì. Anh lấy kim châm bạc từ trong túi ra, sau khi dùng ba kim bạc liên tiếp đâm vào các huyệt lớn trên ngực của Đường Thiên Dật, ông cụ đang hôn mê ngay lập tức mở mắt ra và lấy lại sự tỉnh táo.

"Tạm thời ông đừng hỏi gì cả, khoanh chân ngồi xuống, theo chỉ dẫn của tôi tiến hành là được".

Diệp Phi Nhiên đỡ Đường Thiên Dật dậy, để ông ấy ngồi xếp bằng trên giường, sau đó anh duỗi tay phải ra chạm vào huyệt Mệnh Môn của ông ấy, từ từ truyền chân khí hỗn độn vào.

Hỗn độn chân khí vốn có tác dụng bồi dưỡng kinh mạch, sau khi đi vào đan điền của Đường Thiên Dật sẽ giúp ông ấy chữa trị vết thương do tẩu hoả nhập ma gây ra.

Lúc này, tác dụng của Trúc Cơ Đan bắt đầu phát huy, chân khí trong đan điền ngày càng thuần khiết, dưới sự dẫn dắt của Diệp Phi Nhiên, nó từ từ di chuyển về phía kinh mạch.

Đường Thiên Dật cả đời tu luyện, ông ấy đương nhiên biết có cao thủ giúp mình trị thương, dùng công phu đột phá. Ông cụ lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, bình tĩnh lại, làm theo hướng dẫn của Diệp Phi Nhiên để bắt đầu luân chuyển chân khí của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK