• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phi Nhiên tắt máy, ngây ra một lúc lâu rồi nhếch mép tự cười nhạo.

Từ trước đến giờ anh vẫn nghĩ rằng mình có được một tình yêu thuần khiết, không bị chủ nghĩa vật chất làm vấy bẩn, không ngờ cuối cùng kết quả lại thành ra thế này.

Buồn cười nhất là không ngờ Chu Lâm Lâm lại vì tiền mà chia tay mình, là một truyền nhân của Cổ Y Môn, sao anh có thể thiếu tiền, kiếm tiền chỉ là chuyện trong tích tắc.

Anh lấy hai tấm chi phiếu một triệu từ trong túi ra, trước đó anh định đưa cho mẹ một tấm, Chu Lâm Lâm một tấm, nhưng bây giờ, xem ra tấm của Chu Lâm Lâm không cần dùng đến nữa.

Sau đó anh cũng đã nghĩ thông, đó cũng là một chuyện tốt có thể giúp anh nhìn rõ được bộ mặt thật của người phụ nữ ham tiền đó sớm, thế vẫn tốt hơn là không biết gì.

Sau khi nghĩ thông suốt, lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn, anh lấy dụng cụ làm bếp mới mua ra và bắt đầu luyện Trúc Cơ Đan.

Dùng đồ nấu bếp luyện đan kém hơn nhiều so với dùng lò luyện đan, may mà Trúc Cơ Đan không phải là đan dược quá cao cấp nên vẫn có thể hoàn thành.

Sau hai tiếng đồng hồ, ba viên Trúc Cơ Đan đen thui xuất hiện trong lòng bàn tay anh. Mặc dù chúng trông có vẻ sần sùi, không đẹp như đan được luyện ra từ lò luyện đan nhưng công hiệu cũng ngang ngửa nhau.

Anh lấy một viên ra uống, sau đó bắt đầu vận dụng chân khí Hỗn Độn.

Đan dược vào miệng thì lập tức được hấp thụ, đan điền nhanh chóng có phản ứng, bắt đầu sôi lên sùng sục như nước đang được nấu sôi.

Chân khí càng lúc càng dồi dào, càng lúc càng mạnh mẽ, không ngừng gột rửa kỳ kinh bát mạch trong cơ thể. Dưới sự dẫn dắt của thần thức, chân khí mạnh mẽ như nước sông Trường Giang cuồn cuộn, tuôn trào trong tứ chi trăm mạch.

Thời gian trôi qua, cơ thể anh dần được chân khí tinh túy lấp đầy, cuối cùng, cảm giác cơ thể như sắp nổ tung.

Vào lúc anh cảm thấy mình sắp không chịu đựng được nữa thì đột nhiên áp lực nhẹ đi, một giọt nước nhỏ bằng một hạt đậu xuất hiện trong đan điền.

Thần thức của Diệp Phi Nhiên nhìn thấy rất rõ những biến đổi trong đan điền, chân khí đã chuyển hóa từ thể khí sang thể lỏng, đấy là đặc trưng của Trúc Cơ Đan, cũng tức là anh đã thành công bước vào kỳ Trúc Cơ.

Anh tu luyện một lúc thì chân khí cuồn cuộn trong cơ thể được luyện hóa hoàn toàn, đan điền có thêm ba giọt chân khí.

Thêm một lúc nữa, Diệp Phi Nhiên từ từ mở mắt ra, lúc này anh đã cảm nhận được sức mạnh của mình, tăng lên hơn mười lần so với tu vi kỳ luyện khí trước đó.

Cùng lúc đó, thần thức của anh cũng được nâng cao rõ rệt, từ hai mét nâng cao lên năm mét, đến cả những gì xảy ra ở phòng bên cạnh cũng có thể nhìn thấy rất rõ.

Anh vào nhà vệ sinh để tắm rửa, khi thấy sắp đến giờ rồi thì rời khỏi khách sạn, xuống ngân hàng bên dưới đổi chi phiếu hai triệu thành tiền mặt và chuyển vào thẻ, sau đó đến nhà hàng Túy Giang Nam mà Tần Giai Kỳ nói.

Nhà họ Đổng rất có kinh nghiệm lão làng trong việc kinh doanh ở mảng ăn uống, nhà hàng Túy Giang Nam vừa mới được xây dựng thì đã trở thành địa điểm hot trong ngành ăn uống ở thành phố Giang Nam, vô cùng sầm uất.

Nhà hàng được xây dựng và trang trí toàn bộ bằng phong cách hoài cổ, trông rất nguy nga, vừa cổ kính lại vừa không kém phần sang chảnh.

Phục vụ của quán ai cũng cao ráo, ngoại hình bắt mắt, trang phục sườn xám càng tôn thêm nét quyến rũ của cơ thể.

Sau khi anh vào trong thì liền có một nhân viên phục vụ ra đón: “Chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?”

“Phòng VIP số 1”.

Diệp Phi Nhiên đọc số phòng Tần Giai Kỳ đã đặt.

“Mời anh đi theo tôi”.

Nhân viên phục vụ vô cùng cung kính dắt anh đến phòng vip trên tầng thượng, Tần Giai Kỳ vẫn chưa đến, nhân viên phục vụ rót cho anh một ly nước rồi ra ngoài.

Diệp Phi Nhiên ngồi trên chiếc sofa bằng da thật và quan sát xung quanh. Mặc dù chỉ có hai người ăn nhưng căn phòng bao lại rộng đến ba mươi, bốn mươi mét vuông, trang trí cực kỳ sang chảnh, sofa được làm bằng da thật, nĩa muỗng đều được làm bằng bạc thật.

Từ nhỏ anh đã sống rất khó khăn, đây là lần đầu tiên đến một nơi sang trọng thế này, trong lòng không khỏi cảm thán, người có tiền thật là biết hưởng thụ.

Lúc này, chiếc điện thoại đang ở trong túi của anh rùng lên, anh liếc nhìn thì thấy là điện thoại của Đổng Thiên Đạt.

Sau khi bắt máy, Đổng Thiên Đạt ở đầu kia khách sáo nói: “Bác sĩ Diệp, cậu đang ở đâu thế? Chẳng phải hôm đó anh nói sẽ tặng cậu một nhà hàng sao? Thủ tục vừa được làm xong, bây giờ anh sẽ mang sang cho cậu”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi đang ở phòng vip số 1 của nhà hàng Túy Giang Nam”.

Đổng Thiên Đạt nói: “Thật sao? Vậy thì trùng hợp quá, nhà hàng mà nhà họ Đổng chúng tôi muốn tặng cậu là nhà hàng Túy Giang Nam đấy, anh đang ở gần đấy, cậu đợi một lát, anh sẽ qua ngay”.

Diệp Phi Nhiên tắt máy, thầm cảm thán: Nhà hàng sang chảnh thế này ít nhất cũng phải mấy chục triệu, không ngờ nó sắp sửa thành của mình rồi.

Mấy ngày trước anh còn là một thằng nhóc nghèo hèn, không có được lấy một trăm tệ, ai ngờ nhanh lại trở thành triệu phú nhanh như vậy.

Mới cách đây mấy tiếng, bạn gái còn đá anh vì tiền, đúng thật là ông trời trêu ngươi.

Anh nghĩ đến những điều đó thì hơi thất thần, không cẩn thận làm đổ ly nước trước mặt.

Thông thường mà nói, ở những chỗ sang trọng thế này, vốn không cần anh phải đích thân động tay vào, chỉ cần gọi nhân viên phục vụ đến dọn là được rồi.

Nhưng anh vốn dĩ là con nhà nghèo, không quen làm phiền người khác, anh đưa tay ra lấy khăn giấy ở bên cạnh và lau nước văng ra trên bàn.

Chính vào lúc đó, cửa phòng vip mở ra, có hai người bước vào.

Anh tưởng là Tần Giai Kỳ đến, nhưng khi ngoảnh đầu lại thì thấy đứng ở trước cửa phòng là một cặp đôi trẻ.

Người thanh niên tầm ba mươi tuổi, mặc âu phục chỉnh tề, tay đeo đồng hồ vàng rất lớn, dáng vẻ như một người thành đạt.

Còn cô gái bên cạnh rất xinh đẹp, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng, mang chiếc túi LV màu tím, tay đeo một chiếc vòng phỉ thúy màu xanh.

“Lâm Lâm, sao em lại đến đây?”

Diệp Phi Nhiên bất ngờ thốt lên.

Anh không quen người thanh niên đó nhưng cô gái đó chính là bạn gái cũ của anh – Chu Lâm Lâm, không ngờ vừa mới nói chia tay mà giờ họ đã gặp lại nhau nhanh vậy rồi.

“Đương nhiên là tôi đến để ăn cơm rồi, còn anh, sao anh có thể đến được chỗ này?”

Chu Lâm Lâm cũng mới đến chỗ sang trọng như thế này ăn cơm lần đầu, vừa vào cửa là đã bị cách bày trí sang trọng ở đây làm cho bàng hoàng.

Cô ta vừa mới cảm thán, nếu như đi theo Diệp Phi Nhiên thì e rằng cả đời này cũng không thể nào vào được chỗ sang trọng thế này, không ngờ hai người họ lại gặp nhau ở đây.

“Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là làm phục vụ ở đây rồi”. Diệp Phi Nhiên vẫn chưa kịp trả lời thì người thanh niên đó đã giành nói trước: “Lâm Lâm, em quen người đó sao?”

Chu Lâm Lâm nói: “Anh yêu, đấy là Diệp Phi Nhiên, thằng bạn trai cũ mà em kể với anh, có điều bây giờ đã bị em đá rồi”.

Cô ta lại nói với Diệp Phi Nhiên: “Giới thiệu với anh, đây là bạn trai của tôi, cậu chủ nhà họ Mã – Mã Văn Bác”.

Mã Văn Bác nhìn Diệp Phi Nhiên bằng ánh mắt khinh thường, nói: “Bạn trai cũ à? Lâm Lâm, thật không biết trước đây em nghĩ gì nữa, sao có thể tìm một tên nghèo kiết xác làm bạn trai vậy hả?”

Chu Lâm Lâm than thở: “Lúc đó em còn nhỏ, không hiểu tình yêu, ngây ngô ngờ nghệch nên đã bị thằng nghèo này lừa”.

Diệp Phi Nhiên cười khẩy, nói: “Chu Lâm Lâm, cô đòi chia tay tôi không có ý kiến, nhưng chúng ta đến với vui vẻ, chia tay trong vui vẻ, tôi đã lừa cô khi nào hả?”

Chu Lâm Lâm nói: “Nếu không phải vì anh dùng lời ngon tiếng ngọt thì sao tôi có thể yêu một kẻ nghèo rách mồng tơi như anh?”

Diệp Phi Nhiên nổi giận nói: “Tôi dùng lời ngon tiếng ngọt khi nào? Lúc đầu là cô đèo bòng tôi mà?”

“Đủ rồi, anh có thân phận gì mà dám nói chuyện như thế với bạn gái tôi hả?”

Mã Văn Bác nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Chuyện trước đây thì cho nó qua đi, chẳng phải anh đang là phục vụ của nhà hàng sao? Bây giờ giày của tôi bẩn rồi, anh lau giúp tôi đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK