• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phi Nhiên đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để đối phó với cô gái bám dai như đỉa này thì đột nhiên xa xa truyền đến tiếng động cơ dồn đập, ngay sau đó ba chiếc xe địa hình chạy như bay đến.

Sau khi nhìn thấy ba chiếc xe này đến, các tiểu thương xung quanh đều lùi nhường đường, sợ tránh không kịp.

Cùng với tiếng phanh xe chói tai, ba chiếc xe này dừng trước quán bánh bao của Âu Dương Lam, mười mấy tên côn đồ nhảy xuống từ trên xe, trong tay đều cầm ống thép.

Cầm đầu là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, trên mặt có một vết sẹo dài, thẳng từ khoé mắt xuống đến hàm dưới, trông rất dữ tợn đáng sợ.

“Tiêu rồi, là người của Ma Cửu gia đến…”

“Xem ra tên nhóc này chạy không thoát, vẫn bị người ta chặn ở đây rồi…”

“Chuyện hôm nay lớn rồi, tên cầm đầu kia là anh Đao Sẹo, thủ đoạn ác độc…”

Hạ Song Song nhìn thấy mấy tên côn đồ kia, lại nghe những lời bàn tán xung quanh, dường như đã ý thức được điều gì nên hỏi: “Những người này đến vì anh?”

Diệp Phi Nhiên cười nói: “Đúng vậy, đây là nhắm vào tôi, nhưng mà không sao cả, hiện tại bên cạnh tôi có cảnh sát”.

Hạ Song Song tức giận nói: “Lại muốn để tôi chắn giúp anh à, mơ đi!”

Với thân phận của cô thì căn bản không coi đám người kia ra gì nhưng cô cũng không muốn bị người thanh niên trước mặt lấy làm bia đỡ đạn.

Diệp Phi Nhiên nói: “Sao thế được, cô là cảnh sát, sao có thể nhìn công dân tốt như tôi bị lưu manh ức hiếp”.

“Tôi là cảnh sát, không sai, nhưng hiện tại tôi đã tan làm rồi”.

Hạ Song Song đột nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra một nụ cười tinh quái, ghé vào bên tai anh nói: “Tôi nói cho anh, Hoa Hạ cấm ẩu đả đánh nhau, đợi lát nữa các anh động thủ, tôi sẽ bắt hết tất cả”.

Khi cô nói lời này, không muốn để người khác nghe thấy nên kề rất gần tai của Diệp Phi Nhiên, trông bộ dạng của hai người cực kỳ thân mật, giống như đôi tình nhân đang thủ thỉ.

“Cô như vậy cũng quá tàn nhẫn đó?”, Diệp Phi Nhiên nói: “Ý của cô là, tôi nên đứng đây để bọn họ đánh?”

Hạ Song Song cười đắc ý: “Đó là chuyện của anh, tôi không xen vào, dù sao thì nếu các anh đánh nhau, tôi sẽ bắt người, xem anh còn đắc ý với tôi thế nào”.

Nói xong, cô ta quay mặt sang bên, dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.

Là một cảnh sát có tinh thần chính nghĩa, không phải cô ta muốn mặc kệ mấy tên côn đồ này, mà là muốn để Diệp Phi Nhiên ra tay giúp mình bắt bọn họ.

Đến lúc đó, cô ta có thể không tốn chút sức lực nào mà vẫn bắt được mấy tên côn đồ này ra trước công lý, đồng thời còn có thể chỉnh đốn tên dám sàm sỡ mình này, xả cơn tức trong lòng, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Cô ta không hề lo lắng về thực lực của Diệp Phi Nhiên, ngay cả cao thủ như Thiết Đầu cũng bị đánh thành Thích Ca Mâu Ni, càng không cần nói đến mấy tên côn đồ bình thường này.

Lúc này Âu Dương Lam nghe thấy tiếng động, từ trong phòng đi ra: “Con trai, con mau chạy đi, chỗ này có mẹ…”

“Được rồi mẹ, chỗ này để con xử lý, mẹ mau vào trong phòng đi”.

Diệp Phi Nhiên sợ lát nữa vô tình làm Âu Dương Lam bị thương, trực tiếp đẩy bà vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.

Lúc này đám người Đao Sẹo càng lúc càng đến gần, anh nói với Hạ Song Song: “Cảnh sát Hạ, cô xác định muốn chơi như vậy sao?”

Hạ Song Song hừ lạnh một tiếng, nâng cằm, vẻ mặt anh có thể làm gì tôi.

Diệp Phi Nhiên nhếch khoé miệng cười: “Cô gái này muốn chơi với mình, vậy là cứ chơi vui vẻ là được, xem ai chơi được ai”.

“Anh Đao Sẹo, vừa rồi chính là hắn đánh bọn em”.

Tên để đầu undercut tiến lên chỉ vào Diệp Phi Nhiên nói.

Có thể là do cảm xúc có chút kích động, tên này nấc cục dữ dội, thiếu chút nữa phun cái bánh bao trong bụng ra.

Anh Đao Sẹo tay cầm ống thép, bước lên phía trước hai bước, vẻ mặt kiêu ngạo gọi: “Tiểu tử, lá gan không nhỏ, dám động đến người của Cửu Ma gia, không muốn sống nữa sao?”

Diệp Phi Nhiên vẻ mặt sợ hãi nói: “Đại ca, vừa rồi thật sự là tôi sai rồi, về sau tôi không dám nữa. Cầu xin các anh cho tôi một cơ hội, tôi sẵn lòng đền tiền”.

Hạ Song Song vốn tưởng rằng Diệp Phi Nhiên khẳng định sẽ một lời không hợp liền động thủ, cô ở bên cạnh chờ xem kịch vui, không ngờ người này lập tức đã sợ rồi.

“Sao lại thế này? Người này võ nghệ tốt như vậy, sao sợ mấy tên côn đồ?”

Anh Đao Sẹo lại không biết những điều này, trên mặt càng lộ vẻ đắc ý, theo hắn ta thấy thì là do uy thế của mình đã chinh phục gã mặt trắng trước mặt.

“Ranh con, xem ra mày khá thức thời, sẵn lòng đền tiền đúng không? Vậy cũng được, lấy ra một triệu tệ, cộng thêm quỳ xuống xin lỗi người anh em của tao, chuyện hôm nay coi như xong”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Quỳ xuống xin lỗi không thành vấn đề, nhưng mà trên người tôi không có nhiều tiền như vậy”.

Đao Sẹo liền thay đổi sắc mặt, cả giận nói: “Không có tiền, vậy mày trêu chúng ta à?”

Diệp Phi Nhiên cuống quít nói: “Đại ca, anh đừng tức giận, hiện tại trên tay tôi không có tiền, nhưng tôi lập tức xoay sở để đưa cho anh, một triệu tệ không thiếu một đồng.

Nếu lo lắng tôi sẽ thế chấp bạn gái ở chỗ các anh trước, đợi tôi lấy tiền rồi sẽ đến chuộc lại người?”

“Thật đúng là một thằng nhu nhược, thời khắc quan trọng ngay cả bạn gái của mình cũng không cần”.

Anh Đao Sẹo quay đầu lại trừng mắt với tên đầu undercut quát mắng: “Mấy tên vô dụng các người làm mất hết mặt mũi của Cửu gia, thế nhưng lại bị tên nhu nhược này đánh thành bộ dạng thế kia”.

Hạ Song Song ở bên cạnh xem náo nhiệt, nghe thấy lời Diệp Phi Nhiên nói lập tức bốc hỏa: “Này, anh nói lung tung cái gì đấy? Tôi là bạn gái anh lúc nào”.

“Song Song, em không thể làm vậy, anh đây cũng là không còn cách nào, đợi lát nữa anh sẽ xoay sở đủ một triệu tệ chuộc em về”. Diệp Phi bày ra một vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa, vừa rồi đại ca đều đã nhìn thấy rõ ràng, quan hệ giữa chúng ta, em muốn phủ nhận cũng vô dụng”.

“Nói không sai, tìm phải người đàn ông nhu nhược như vậy, chỉ có thể trách cô mắt mù”.

Ánh mắt hèn hạ của anh Đao Sẹo chạy khắp người Hạ Song Song, không ngừng gật đầu.

Thông thường mà nói phụ nữ bình thường rất khó khăn khi mặc áo da bó sát người, nhưng dáng người của Hạ Song Song thực sự không có gì để nói, không chỉ cao gầy thon dài, hơn nữa chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, vô cùng gợi cảm.

Cộng thêm gương mặt hoàn hảo không chút tỳ vết, chỉ cần là đàn ông nhìn thấy đều sẽ động tâm.

“Bấy bì, về sau em liền đi theo anh Đao Sẹo đi, anh đảm bảo cho em ăn ngon mặc sướng…”

Hạ Song Song tính tình nóng này làm sao có thể chịu đựng chuyện này, tức giận nói: “Cút, còn nhìn lung tung nữa, bà đây móc mắt mày ra”.

“Ôi, con cọp cái nóng tính, hiện tại bạn trai cô đã thế chấp cô em cho bọn tôi rồi, nói cái gì cũng vô dụng”.

Đao Sẹo khoát tay, nói với đám côn đồ phía sau: “Các anh em, đưa cô em này lên xe cho anh mày”.

Hắn ta vừa ra lệnh, lập tức có bốn năm tên côn đồ xông lên, những người này tranh nhau lên trước, xem ra chúng đều muốn sàm sỡ Hạ Song Song, chấm mút một chút.

Diệp Phi Nhiên nhếch khoé miệng cười đầy sâu xa, bày ra một vẻ mặt sợ hãi, liên tục lùi về sau mấy bước, trốn phía sau Hạ Song Song.

Hạ Song Song tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, biết mình lại bị người này lợi dụng rồi .

“Bọn mày đều cút ngay, tao và anh ta không có bất kỳ quan hệ nào cả”.

Nhưng bất luận cô ta giải thích như thế nào, đám côn đồ này căn bản không nghe, chìa tay tóm về phía cô ta.

“Khốn khiếp, mấy tên không có đầu óc!”

Hạ Song Song mắng một câu, biết mình hôm nay không tránh khỏi rồi, chỉ có thể phát tiết toàn bộ lửa giận trong lòng lên người mấy tên côn đồ này.

Cô ta vung nắm đấm lên, đánh mạnh vào mũi một tên côn đồ, tiếp đó nhấc chân lại đá bay tên côn đồ bên cạnh.

Mấy tên côn đồ này không có công phu như Thiết Đầu, trong nháy mắt, toàn bộ đã bị Hạ Song Song đánh ngã xuống đất.

Đao Sẹo cực kỳ hoảng sợ, nằm mơ cũng không ngờ được cô gái này lại giỏi đánh nhau như vậy, hắn ta quay đầu chạy, lại bị Hạ Song Song một cước đạp ngã, sau đó hai đôi giày cao gót cao mười phân điên cuồng phát tiết trên người hắn ta.

“Tên khốn khiếp, cho mày không dùng não nè, cho mày muốn bắt bà mày nè, người ta bảo gì là tin thế nè…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK