Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: "Tôi có lên hay không lên thì liên quan gì đến cô, cô kích động như thế làm gì."

Lúc này, đột nhiên một cô gái hung hăng đi tới, nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, mở miệng nói: "Anh tên là Bùi Nguyên Minh phải không?"

"Anh cũng muốn lên lôi đài cướp lấy vị trí Đường chỉ có đúng không?" "Phó đường chủ Long để tôi đến cho anh hay một câu!" "Ông ấy nói, anh không phải là đối thủ của Chung Bắc Kiếm đâu!". "Mau mau cút đi!" "Tốt nhất là đừng để cho anh ta nhìn thấy, nếu không, anh ta sẽ chơi chết anh!"

Long Như Phương nghe vậy, lạnh lùng lên tiếng: "Nghe thấy chưa? Tâm trạng của Phó đường chủ Long đang tốt, chuẩn bị thả cho anh một con ngựa, không tính toán những chuyện trước kia!".

"Anh còn chưa cút đi, chẳng lẽ còn muốn tự tìm đường chết sao?"

Bùi Nguyên Minh chỉ cười, bình tĩnh đáp lại: "Mấy người nói cho biết Phó đường chủ Long, phép khích tướng mà dùng nhiều, sẽ mất đi hiệu lực đấy" Nên nhớ cho kỹ.

"Chẳng lẽ các người cho rằng loại người như Chung Bắc Kiếm có thể kích động tôi ra tay sao?"

"Chỉ bằng anh ta thì còn không đủ tư cách để tôi ra tay" "Các người đã muốn để cho tôi đi lên như thế, tôi cũng muốn về nhà ngủ rồi đấy." "Xem kịch lâu thế cũng mệt mỏi lắm, tôi đi trước, mấy người không cần phải tiễn" Dứt lời, Bùi Nguyên Minh thẳng thừng quay người bỏ đi.

Đối với đường lối sắp xếp trận này của Long Thương Húc, nếu Bùi Nguyên Minh có tâm trạng tốt thì cũng có thể lên sân đánh bay luôn Chung Bắc Kiếm.

Nhưng bây giờ bọn họ ép người như thế, Bùi Nguyên Minh càng muốn xem xem, nếu như mình "Không phối hợp” với đường đi của bọn họ, thì đám người đó sẽ tức đến thế nào đây?

Long Như Phương nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thật sự bỏ đi, sắc mặt bỗng chốc thay đổi. Nếu như hôm nay không thể giết chết được Bùi Nguyên Minh, kết cục của cô ta cũng sẽ không tốt hơn được đầu.

Long Như Phương vừa nghĩ đến đây, không kìm được mà lên tiếng: "Tên họ Bùi kia, sợ thì nói một câu luôn đi!!"

"Đến lúc nào rồi mà vẫn còn giả bộ được!"

"Anh có bản lĩnh thế thì lên đi xem nào!"

"Chứng minh bản lĩnh của mình cho chúng tôi xem đi!"

Gái trai mặc hoa phục đều hùa theo mỉa mai nhìn Bùi Nguyên Minh. Bọn họ muốn xem xem thằng cha không biết sống chết này cuối cùng sẽ chuẩn bị chịu chết thế nào.

Bùi Nguyên Minh không để ý đến mấy con chó con mèo vô danh đó, chỉ chắp hai tay sau lưng, sắc mặt bình thản đi tới cửa lớn.

"Thế mà thằng nhóc khốn kiếp đó lại không trúng chiêu!"

"Lẽ nào anh ta biết chỉ cần không lấy được lệnh bài thì những người khác sẽ vĩnh viễn không ngồi lên được vị trí đường chủ của Chấp Pháp Đường?"

Long Sa Vực mắt thấy Bùi Nguyên Minh muốn rời đi, giờ phút này bỗng đen mặt.

Chỉ một nháy mắt sau đó, ông ta giơ tay ra hiệu với Chung Bắc Kiếm, hôm nay cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để Bùi Nguyên Minh còn sống rời đi.

Nếu không, tất cả mọi người sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được. "Móa, thằng nhóc này là ai vậy? Chấp Pháp Đường của chúng ta còn có người này nữa à?" "Sao cậu ta khoác lác nghe hay thể? Không thấy Chung Bắc Kiểm đại sát tứ phương hay sao?"

"Chẳng lẽ cậu ta không biết, đến cả người như đại sư huynh mà cũng bị Chung Bắc Kiếm đánh bại trong một nhát kiếm, thằng đó lại dám nói chung Bắc Kiếm không đủ tư cách để cậu ta ra tay?"

"Thằng đó cho mình là ai chứ? Nhất đại chiến thần sao?"

"Thằng cha không biết trời cao đất rộng là gì!"

Lúc này, đám người xung quanh ai nấy cũng mồm năm miệng mười, bàn tán sôi nổi. Tất cả mọi người cảm thấy Bùi Nguyên Minh chính là thứ ngu ngốc nhất, lại dám nói ra mấy câu như thế.

Toàn trường chỉ có Tần Ý Hàm là vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn những người khác.

Cậu Minh nhà mình mà muốn ra tay thì Chung Bắc Kiểm đừng nói đến là một bàn tay mà cho dù có nửa bàn tay cũng không đỡ nổi.

Nhưng lúc này cô ta cũng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK