Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1498:

Lúc này, không ít người lấy điện thoại ra điều tra thông tin, xác định thân phận của Sở Văn Trung.

Sau đó mỗi người đều hít vào một hơi khí lạnh.

Bạch Tuấn Hào quá trâu bò.

Vậy mà ngay cả phân hội trưởng của Long Môn cũng có thể gọi tới, xem ra đúng là ba con tình thâm!

Sắc mặt Khổng Chí Minh cũng hơi đổi, bắt đầu có chút hối hận, tối nay mình đứng về phía một bên quá nhanh, nói không chừng sắp xui xẻo.

Còn đám bạn gái của Bạch Tuấn Hào, lúc cả đám nhìn anh ta, đều đã ước gì có thể yêu thương nhung nhớ ngay hiện trường.

Anh Bạch quá trâu!

Sở Văn Trung vừa tới, cho dù là kẻ nào cũng phải dựa vào gần!

Cả Đà Nẵng, có lẽ chỉ có Hạ Trung Hưng người đứng đầu chính phủ và Viên Cảnh Thiên người đứng đầu bộ binh mới có chút mặt mũi trước mặt Sở Văn Trung.

Còn thế tử Minh người được xưng đứng đầu Đà Nẵng, có khả năng không đủ nhìn trước mặt Sở Văn Trung.

Dù sao Sở Văn Trung là phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô.

Còn vừa rồi Bùi Nguyên Minh hung hãn ương ngạnh, tối nay không chết cũng sẽ bị lột da!

Trên mặt rất nhiều người đều tràn ngập hưng phấn, bọn họ đều muốn xem truyện cười của Bùi Nguyên Minh.

“Tên họ Bùi kia, tao thừa nhận tao nhìn nhầm rồi”

“Anh ta có thể khiến Khổng Chí Minh quỳ xuống, quả thật có chút không thể ngờ tới, nhưng như vậy thì tính sao?”

“Chẳng lẽ anh ta còn là đối thủ của hội trưởng Sở?

“Cho dù thế nào cũng chỉ là một tên không lên được mặt bàn mà thôi!”

“Anh ta sẽ lập tức biết rõ, chênh lệch giữa mình và hội trưởng Sở lớn tới cố nào?”

Tất cả mọi người ở đây đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt thương hại.

Kẻ mạnh đồng tình với kẻ yếu, người không đồng tình với kẻ ngốc, là lẽ đương nhiên!

Loại bất tài vô dụng muốn lật bàn, cá mặn muốn xoay người sao? Nghĩ hay quá nhỉ?

Ở trước mặt quyền thế chân chính, người này là cái thá gì chứ?

“Ba nuôi!”

“Ông Sở”

“Hội trưởng Sởi”

Lúc này vẻ mặt Bạch Tuấn Hào ấm ức đi tới, một đám người đều bắt đầu cúi đầu khom lưng.

“Con trai ngoan, đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Vậy mà phải gọi ba tới đây?”

Lúc này Sở Văn Trung để hai tay ở sau lưng đi tới.

Ông ta tới nơi này có chút chuyện, kết quả là mới xuống máy bay, Bạch Tuấn Hào đã gọi điện tới.

Đây là con trai nuôi của ông ta, tình cảm vô cùng tốt.

Bạch Tuấn Hào không nói lời vô nghĩa, sau đó chỉ về phía Bùi Nguyên Minh, nói: “Ba nuôi, là tên kia bắt nạt con! Anh ta ỷ vào mình có chút giao tình với địa đầu xà ở đây, mà bắt nạt con!”

“Ba xem, con bị đánh thành bộ dạng gì rồi!”

Sở Văn Trung thấy rõ vết thương trên mặt Bạch Tuấn Hào, lập tức thở không ra hơi.

Vẫn luôn là Bạch Tuấn Hào bắt nạt người khác, có khi nào bị người ta bắt nạt thành như vậy?

“Rầm!”

Sở Văn Trung tiến lên trước, đá bay Khổng Chí Minh quỳ trên đất đi.

Không đợi Sở Văn Trung mở miệng, mấy thuộc hạ bên cạnh ông ta xông tới, lập tức quyền đấm cước đá với Khổng Chí Minh.

Tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền ra, lúc này Khổng Chí Minh không dám đánh trả, cũng không dám bảo người cứu anh ta ra.

Dù sao thân phận của Sở Văn Trung có thể đè chết anh tai Rất nhanh, một tay một chân lành lặn của anh ta cũng bị người ta đánh gấy, xương sườn cũng gấy vài cái, nằm trên đất không ngừng giật giật, khóe miệng trào máu.

“Dám phản bội con nuôi tôi! Đầu óc bị cháy hỏng à!”

Rõ ràng là Sở Văn Trung vô cùng bất mãn với việc Khổng Chí Minh “phản bội”, cho nên lúc này bảo người đánh nát tay chân còn lại của anh ta.

Mà đám Chu Chính Nghĩa thấy cảnh này đôi mắt tỏa sáng.

Đúng! Chính là như vậy!

Đây mới là cảm giác chúng tôi muốn!

Lúc này khóe mắt Ngô Kim Hổ giật giật, Khổng Chí Minh là người của nhà họ Khổng ở Sơn Đông, nhưng Sở Văn Trung không cho chút mặt mũi nào, quả nhiên là Long Môn trâu bò.

Trái lại Bùi Nguyên Minh không ngăn cản, tràn ngập hứng thú nhìn cảnh tượng này, dù sao cũng là chó căn chó, thú vị biết bao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK