Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hứa Tịnh Nhi bước vào.   

 

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc kêu nhẹ khiến cô không khỏi bước khẽ hơn như sợ làm phiền đến Khiết Thần đang nghỉ ngơi.   

 

Cô nhìn một lượt, không thấy trợ lý Lâm. Thế là cô thở phào. Nếu có trợ lý Lâm ở đây thì anh ta sẽ không để cô ở lâu.   

 

“Cô Hứa, mời ngồi. Tôi đi rót nước cho cô”.   

 

Cô Lâm quay người rời đi. Động tác của cô ấy cũng vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa rất thuần thục. Có lẽ thời gian vừa rồi chăm sóc cho ông cụ nên cô ấy đã quen rồi.   

 

Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống sô pha, nhìn về phía giường bệnh. Sắc mặt Khiết Thần hơi tái, nhưng anh ngủ khá ngon giấc.  

 

Lúc cô Lâm bưng nước vào thì nhìn thấy dáng vẻ Hứa Tịnh Nhi đang nhìn Khiết Thần. Cô ấy bèn động viên: “Cô Hứa không cần quá lo lắng, cậu chủ ổn rồi. Tối qua lúc tỉnh dậy thì đầu óc tỉnh táo lắm”.   

 

Vừa nói, cô ấy vừa đưa nước cho Hứa Tịnh Nhi.   

 

Hứa Tịnh Nhi nói: “Cảm ơn”.   

 

Cảm ơn cô ấy vẫn giữ thái độ như trước kia với cô. Cũng cảm ơn cô ấy đã nói cho Tịnh Nhi biết tình hình của Khiết Thần.   

 

Từ lúc cô bước vào nhà họ Cố, trừ ông cụ ra thì có cô Lâm là người đối xử tốt với cô nhất. Cô thật sự rất biết ơn. Đó cũng là lý do dù trợ lý Lâm có nói những lời khó nghe thì cô cũng không giận anh ta.   

 

Hứa Tịnh Nhi uống nước, do dự rồi khẽ nói: “Chị Lâm, ông…gần đây vẫn khỏe chứ?”  

 

Nhắc đến đây, sắc mặt cô Lâm buồn đi vài phần. Cô ấy ngồi xuống ghế sô pha, khẽ lắc đầu: “Trước giờ vẫn vậy, chẳng có gì khởi sắc. Cậu chủ đã mời không ít bác sĩ giỏi nhưng kết quả đều không lạc quan. Giờ chỉ có thể…dùng thuốc duy trì mạng sống mà thôi”.   

 

Câu trả lời này cũng không có gì bất ngờ với Hứa Tịnh Nhi.   

 

Cô cố gắng mỉm cười: “Ông mạnh mẽ như vậy, sẽ tỉnh lại thôi”.   

 

“Đúng vậy, không bị xấu đi đã là điều tốt rồi. Nếu không, ông cụ có chuyện gì…thì cậu chủ…thật sự sẽ chẳng còn gì nữa. Cô xem, cô cũng không còn bên cạnh cậu ấy nữa…”  

 

Cô Lâm nói xong mới nhận ra mình lỡ lời. Cô ấy vội vàng xin lỗi: “Cô Hứa, ngại quá, tôi cả đêm không ngủ, mệt quá nên nói linh tinh. Cô đừng để bụng nhé”.   

 

Việc ly hôn vốn không phải lỗi của Hứa Tịnh Nhi. Cô Lâm luôn biết rõ nên chẳng bao giờ trách cô.   

 

“Không có gì”, Hứa Tịnh Nhi vẫn mỉm cười, không hề để tâm.   

 

Cô Lâm lại tỏ ra tiếc nuối: “Một cô gái tốt như vậy, thật không hiểu cậu chủ nghĩ gì. Sao nỡ lòng nào…”  

 

Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, nói khẽ: “Đúng vậy, sao nỡ lòng nào…Đợi anh ấy tỉnh lại, tôi sẽ hỏi anh ấy”.   

 

“Hả?”  

 

Cô ngước nhìn về phía giường bệnh. Không biết từ khi nào mà Khiết Thần đã mở mắt. Cô mỉm cười, lặp lại lời vừa nãy: “Tôi nói là, tôi định hỏi, anh ấy không thích tôi thì sao lại mạo hiểm bảo vệ tôi như vậy. Còn nếu anh ấy thích tôi thì sao lại nỡ lòng nào ly hôn với tôi chứ!”  

 

Dứt lời, cô đứng lên, đi về phía giường bệnh. Cô nhìn chăm chăm khuôn mặt người đàn ông và lên tiếng: “Khiết Thần, anh đã tỉnh rồi thì cho em một đáp án được không? Tại sao?”  



Khiết Thần chậm rãi di chuyển ánh mắt về phía Hứa Tịnh Nhi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK