Diệp Phàm khi động lên chín vạn dặm như đại bàng giương cánh, khi tĩnh như vực sâu biển lớn, có một loại đại thế vô địch, bễ nghễ thiên hạ. Hắn ném hai đoạn thân rắn màu vàng xuống đất, lạnh lùng nhìn xuống địch thủ, căn bản là không sợ hắn chạy trốn.
Thân rắn Kim Xà nhị lang quân bị chém làm hai đoạn, máu màu vàng bắn lẻn rất cao, trong lòng hắn tuyệt vọng. thi triển ra mấy loại cổ thuật cường đại nhất nhưng lại hoàn toàn bại, khó có thể tranh phong cũng đại địch.
- Ta không cam lòng!
Hắn không muốn là một đống xương trên Đế lộ, từ khi xuất đạo đến nay một đường hát vang vô địch, tự phụ là một trong mấy người trẻ tuổi mạnh nhất một thế hệ thiên hạ, hôm nay lại bại thảm như vậy.
“Vù!”
Hai đoạn thân thể trọng tổ, hóa thành một thân rắn màu vàng, xương cột sống “keng keng” vang động. Đằng Xà Kiếm lại xuất hiện, rực rỡ lóa mắt.
Lúc này nó nhiễm máu huyết bản mạng của hẳn, uy lực vô cùng lớn, muốn vào đọ sức một lần cuối cùng. Diệp Phàm xuất hiện thần hình, đường cong hình rồng ở giữa. Viên hoàng kim bao quanh, “ầm” một tiếng, huyết khí xông thẳng lên trời cao, đạt tới trang thái mạnh nhất.
“Keng!”
Diệp Phàm dùng quyền chống kiếm, liên tiếp đánh ra mấy chục quyền, đánh đập Đằng Xà Kiếm run rẩy. Lục Đạo Luân Hồi Quyền hiện ra, sau đó nắm tay màu vàng đánh ra trăm quyền. Cuối cùng “ầm” một tiếng, thân kiếm nổ tung, xà kiếm biến thành mảnh nhỏ.
Mà cùng lúc đó biển máu ngập trời, thi thể hài cốt vô tận hiện lên, như là đi vào một dị vực đáng sợ, là đột ngột như thế khiến mọi người rùng mình run sợ.
Đây là Đằng Xà Kiếm nuốt nạp máu và xương cốt trăm vạn sinh linh, mà dường thành tà thai thành tựu Thánh khí chí cường. Tuy rằng không phải thực thể, nhưng trông rất sống động.
Đằng Xà Kiếm từng nuốt nạp máu của Đại Thánh, cùng với trăm vạn sinh linh làm cơ sở, với Thần huyết của cả bộ tộc Thần Viên làm tinh thần, ngày nay gần như sắp trở thành binh khí Đại Thánh Ìihưng vẫn bị phá hủy dưới quyền của Diệp Phàm.
Một kích này xoá sạch tất cả tự tin của Kim Xà nhị lang quân, làm cho hắn như bị đạp một cước ngã xuống từ đỉnh núi cao vạn trượng, rơi vào vực sâu tối đen, toàn thân lạnh như băng.
- Diệp Phàm sao còn không giết hắn, tránh khỏi xuất hiện chuyện xấu! Đối với địch nhân không nương tay mới đúng. Phải quyết đoán ác liệt mới được!
Thiên Hạt thánh giả nói.
Bàng Bác nói:
- Bởi vì còn có ba con Kim xà, đây là Diệp Phàm muốn dò xét rõ tường tận về bộ tộc này, tương lai thậm chí có thể sẽ đụng tới một Lão Xà tối khủng bố!
Ngay khoảnh khắc cuối cùng, Kim Xà nhị lang quân đột nhiên lộ vẻ mặt dữ tợn, thu hồi tất cả vẻ ủ rũ, mi tâm thần hà nổ tung bay ra một góc trận đồ, lưu động khí tức đại đạo, tuôn ra thần năng cuồn cuộn như là có thể trấn áp chín tầng trời mười tầng đất.
Đây là cổ khí thần bí của Đằng Xà bộ tộc. Năm đó bốn huynh đệ hắn từng dìma thứ này chống chọi với Đại Thánh, làm cho Thú tôn Hôi Giao đều phải rơi vào hiếm cảnh, thiếu chút nữa hóa đạo.
- Mặc dù không thể thắng ngươi, cũng phải chém ngươi!
Kim Xà nhị lang quân gào rống. ánh mắt lạnh lẽo. Đại địch tuyệt thế này khiến hắn tuyệt vọng, nếu đã không thể tranh phong thì toàn bộ hùy diệt. Đây là tâm niệm điên cuồng của hắn, muốn cho Diệp Phàm hình thần câu diệt.
Một góc Thần đồ tuy rằng bị phong ấn, nhưng cũng có thể cởi bỏ một phần uy lực, từng đợt từng đợt ánh sáng như gợn sóng khuếch tán, quả thực là thần chắn sát thần phật chắn thí phật.
Hư không từng tấc từng tấc vỡ nát!
“Keng!”
Đột nhiên, trước người Diệp Phàm rực sáng hào quang màu xanh, hắn lấy ra cái đỉnh xanh sứt mẻ không trọn vẹn che ở trước người. Khi những ánh sáng kia khuếch tán lại đây, toàn bộ bị chặn lại.
Đám Long Mã vô cùng kinh hãi, Đằng Xà bộ tộc quả nhiên đáng sợ, không ngờ lại ép Diệp Phàm phải vận dụng kiện đại sát khí này, đây là chuyện nhiều năm chưa từng có!
Cái đỉnh đồng xanh thần bí khó lường, là Thần khí duy nhất của Thiên Đình cổ để lại trên đời. Nó không chủ động công phạt, vẫn luôn lấy phòng ngự là chính.
- Đây là cái gì? Thiên Đình cổ...
Kim Xà nhị lang quân kêu to. Trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Diệp Phàm cầm cái đỉnh xanh tiến lên, ánh sáng không thể đến gần hắn. đánh tới hướng Kim Xà nhị lang quân cùng với bức Thần đồ kia. “Ầm” một tiếng, một góc Trận đồ cổ này phát ra ánh sáng chói mắt, xé rách hư không, xông lên tận trời, không ngờ lại bỏ chạy.
- Tổ khí của Đằng Xà nhất mạch ta vậy mà lại bay đi...
Kim Xà nhị lang quân hoảng sợ thất sắc.
Ở ngoài mấy chục vạn dậm, trong một vùng đất hoang cổ thụ che trời, vượn hú hổ sầm, ba vị lang quân Kim Xà tộc khác đang ở đây, trên đầu đều hiện lên một góc trận đồ. Chính là đang vận dụng Kim Xà thiên công, muốn bằng vào Trận đồ giữa nhau cảm ứng tìm vị trí của nhị lang quân.
Đột nhiên, phía cuối chân trời sáng rực lên, một cầu vồng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, một góc cổ Trận đồ hạ xuống, cùng hợp lại với tổ khí của ba người bọn chúng, tạo thành một tấm cổ đồ không sứt mẻ.
Ở trên mặt có các loại đồ án, trên từ thần linh dưới đến chim bay cá nhảy, chỗ trung tâm vạn linh vây quanh một con Đằng Xà thành Thần, cảnh tượng chấn thế, bởi vì nó há mồm liền có thể nuốt gọn tinh tú trên trời.
- Lão nhị dữ nhiều lành ít rồi!
Kim Xà tộc đại lang quân than nhẹ một tiếng, trong con ngươi bắn ra hai luồng thần quang rực rỡ, nhìn về phía chân trời, nói với giọng cực kỳ lạnh lẽo đáng sợ.
- Nhị ca mệnh không xong rồi, có thể đã không còn ở trên đời, là Thánh thể Nhân tộc gây nên sao? Ta phải giết hắn!
Kim Xà tam lang quân rống giận, trong bốn người hắn là nóng tính nhất, động cái là giết người, thây đầy đất ngàn vạn, ở sau lưng hắn xuất hiện một cái biển máu.
- Thánh thể Nhân tộc này ta phải bằng thủ đoạn tàn nhẫn nhất hành hạ ngươi đến chết. Đáng tiếc Nhị ca còn chưa có luyện thành Đằng Xà Hóa Thần đó là pháp môn hoàn toàn không có đối thủ, bằng không ai dám tranh phong!
- Hai các ngươi luyện thành Đằng Xà Hóa Thần đi! Chúng ta phải dùng hết biện pháp diệt trừ Thánh thể Nhân tộc!
Kim Xà đại lang quân lên tiếng, thần sắc càng ngày càng âm trầm.
- Tự nhiên phải trừ hắn, ta muốn nuốt từng ngụm từng ngụm máu màu vàng của hắn!
Trên dày núi cụt điêu tàn, trận chiến đấu đã chấm dứt. Diệp Phàm điếm một lóng tay trên xương trán Kim Xà nhị lang quân, máu tươi phun tung toé, trên mặt đất hiện ra một cái xác rắn thật lớn.
Không còn là dài một trượng, mà chân thân của nó dài đến hàng nghìn trượng, vất ngang trong dày núi, cả thân thể có màu vàng ánh rực rỡ lóa mắt, vảy dài đến hơn hai thước lấp lánh kim khí sáng bóng.
Vầng trăng sáng lạnh chiếu xuống, trong núi nổi lên từng đợt ánh lửa, Diệp Phàm, Bàng Bác, Long Mã và đám Hoàng Kim sư tử ngồi vây quanh ctống lửa lớn. phía trên có treo từng màng thịt vàng óng ánh.
Mà ở bên đống lửa còn có một số vò rượu ngon, hương rượu ập vào mũi, trong bóng đêm này bay đi rất xa, bọn họ ăn từng miếng thịt to, uống từng chén rượu lớn."
- Cả đời này đây còn là lần đầu ăn thịt Đằng Xà, hương vị thực không ra làm sao, cứng rắn nhai không nhúc nhích!
Long Mã chê bai nói.
- Ngươi hẳn không phải ăn thịt mới đúng!
Thiên Hat thánh giả nói.
- Bổn tọa thứ gì chưa từng ăn: cái gì đầu sư tử, bàn tay gấu, gan rồng, tủy phượng... ta đều thích ăn!
Long Mã bưng vò rượu uống một hớp, đĩnh đạc nói.
Lập tức có mấy cổ sát khí đánh tới! Hoàng Kim sư tử, Thánh giả Hắc Hùng, Cửu Vĩ Ngạc Long, Thanh Loan... tất cả đều trừng mắt nhìn chằm chằm vào nó.
Đáng tiếc cho Kim Xà nhị lang quân, vốn là thiên kiêu một thế hệ, ngày nay lại bị người đánh chết, đặt trên lửa nướng, trở thành món ăn cho người ta còn bị khen chê. Chuyện này mà truyền ra ngoài hẳn không có người nào tin là thực.
- Thịt rắn không thể nướng ăn. phải nấu thành canh rắn hay hầm để ăn. Được rồi! Diệp tử lấy cái đỉnh ra đây, đổ vào Thần dịch Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ thời đại thần thoại, hầm nhừ thịt Đằng Xà rồi ăn!
Bàng Bác nói.
Thánh giả Hắc Hùng giơ lên cả hai tay gấu tán thành, nói:
- Ý kiến hay! Tất nhiên phải có đủ gia vị! Để ta đi tìm vài cọng dược thào, làm như đồ gia vị! Xem ra trong dãy núi này nhiều khe vũng, nơi nơi đều là ngọn núi cổ, nói không chừng có mấy lão dược vạn năm. thích hợp hầm thịt nhất!
Cái này có thể dùng từ cực độ xa hoa để hình dung. Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống từng đợt từng đợt, mặt trên côn bằng, chu tước, thần linh hỗn độn... trông rất sống động, ngày nay trở thành làm nền.
Từng đợt từng đợt hỗn độn khí lượn lờ trên miệng đính, thần vật trong thiên địa như vậy có thể tìm được mấy cái? Ngày nay thật đúng là “đại tài tiểu dụng”, trở thành dụng cụ nấu ăn.
Diệp Phàm, Bàng Bác cũng vận dụng thần lực, giữa bàn tay phun ra nuốt vào ngọn lửa, đốt dưới cái đính. Đây là dùng thần hỏa chưng nấu.
Bên trong cái đỉnh hỗn độn mù mịt, Thần dịch Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ bắt đầu sôi sục ồ ồ, thịt Đằng Xà vàng ánh chìm nổi. Đám Long Mã, Hoàng Kim sư tử... thảy vào trong vài cọng cổ dược, Thánh giả Hắc Hùng thì cho vào mấy cái rễ cây, mùi thơm ập vào mũi.
Có mùi thịt, có mùi Mệnh Tuyền thơm ngát. cũng có dược hương, một đỉnh thịt hầm như vậy, đừng nói là xưa mà nay cũng chưa từng có, thịt Đằng Xà hiếm thấy, dùng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh để nấu, dùng Thần dịch Thiên Tôn để hầm, nhân gian có thể thấy được mấy lần?
- Có thể hưởng dụng một bừa ăn như vậy là đủ rồi!
Cửu Vĩ Ngạc Long thở dài, bữa ăn này quả thực quá xa xi. Hắn cảm thấy ăn uống như vậy có thể sẽ bị trời phạt. Có chút không đúng sự thực.
Mọi người ăn uống tận hứng. cuối cùng ngay cả nước canh đều uống vào sạch sẽ. Dù sao đó chính là Thần dịch, mỗi một giọt đều có thể sống lại da thịt xương cốt người. Ăn uống no say, cả một đám người toàn thân tinh khí tràn đầy, cơ thể đều như sắp nứt toạt ra.
- Tuy rằng thoạt nhìn đây là một nồi Thần dịch, nhưng thân thể Thiên Tôn cổ phóng lớn một cách kỳ diệu, nếu hóa thành chiều cao một người bình thường, như vậy một nồi Thần dịch Mệnh Tuyền này kỳ thật cũng không tới một giọt!
Long Mã nói.
Đây là sự thật, vả lại còn xa không đủ chân chính một giọt Mệnh Tuyền dịch của Thiên Tôn. bằng không Thần dịch Mệnh Tuyền của Đại đế cổ này, chính là thứ nghịch thiên nhất trên đời, ai có thể xài phí như vậy?
Sáng sớm, sương mù lơ lửng mang theo hơi ầm ướt, ẩn hiện thần lộ lấp lánh nhiều màu sắc.
Diệp Phàm, Bàng Bác, Long Mã và đám thánh giả rời núi, đi về hướng đại địa mênh mông, hướng tới thành trì có sinh linh. Trên thực tế bọn họ ở trong núi đã gặp một ít sinh vật dị chủng, nhưng phần lớn không có đạo hạnh cao thâm gì, hiểu biết về thế giới này có hạn.
“Ầm, Ầm...”
Đôt nhiên, truyền đến tiếng vang thật lớn.
Bọn họ vô cùng kinh hãi, bởi vì trên đường chân trời dần dần xuất hiện một người thân ảnh cao lớn cả trăm trượng, uy vũ hùng tráng như một ngọn núi.
Đây là một con cự viên, trong miệng dày đặc răng nanh, một thân bộ lông màu vàng lấp lánh ánh vàng nhạt, vác trên vai một cây côn đá, trên đó cột một sinh vật kỳ dị dài mấy chục trượng, hiển nhiên đây là con mồi của nó.
- Sinh vật ở thế giới này không khỏi quá lớn đi?
- Này! Tuy rằng vóc dáng khổng lồ, nhưng thực lực cũng không đáng sợ lắm. cũng chỉ ở Hóa Long Bí Cảnh. Nhưng thân thể cao to như thế khẳng định là ít có người có thể sánh bằng!
- Ta đi hỏi nó một chút tình huống của tinh vực này!
Long Mã phóng vọt lên đi tới gần con cự viên, dùng thần niệm truyền âm hỏi nó.
Con cự viên hiển nhiên ý thức được người tới cường đại, cũng không vì thân thể đối phương nhỏ bé mà khinh thị, có hỏi tất đáp rất phối hợp, thực ra ngoài dự đoán của mọi người.
Đây là một chỗ Sinh mệnh nguyên địa cổ xưa. tên cũng gợi là “Bỉ ngạn”. trên có một quần thể sinh vật cực độ cường đại cư ngụ, cự viên chỉ là sinh linh tầng dưới chót.
Hắn dùng cây côn đá chỉ ra phương xa. nói nơi đó có thành trì rộng lớn. có trọng trấn phồn hoa, có đủ các tộc loại thường lui tới.
- Này! Thật sự là Bỉ ngạn sao!
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Dựa theo như lời cự viên nói, thế giới này thật sự có chư Thần, chỉ là hắn không đến gần được, bởi vì không đủ đẳng cấp, không thể đi triều bái.
Tin tức kinh người này làm cho bọn họ lập tức động dung, cảm thấy trên cổ tinh này nhất định có tồn tại đáng sợ.
- Ngươi có từng nghe nói qua cỗ quan tài của thời đại thần thoại không?
Long Mã tiếp tục hỏi.
- Đương nhiên nghe nói qua. một cỗ quan tài đá, cộng tất cả có chín lớp, mấy chục năm trước buông xuống trên đại địa, mọi người đều biết!
Cự viên trả lời làm cho bọn họ ngẩn ngơ, vốn tưởng rằng cực kỳ bí ẩn, khẳng định phải phí công tìm kiếm, ai nghĩ tới nơi này mọi người đều biết!
- Ở đâu?
- Dĩ nhiên là ở Tiên vực!
Cự viên nói.
- Cái gì, Tiên vực? Trên thế gian thật sự có địa phương này sao?!
Mọi người đều ngây dại.
- Chờ chút! Ngươi nói rõ xem, Tiên vực ở chỗ nào, chỗ đó là địa phương thế nào?
Diệp Phàm ngưng trọng hỏi.
- Tiên vực chính là vùng đất của chư Thần cư ngụ. là quê hương trường sinh, ở ngay hướng kia!
Cự viên lại dùng cây gậy lớn chỉ về một hướng xa.
Mọi người không nói gì, con cự viên này trả lời mọi câu hỏi, thật sự là một chút trì hoãn cũng không có, cái gì đều biết.
- Ngươi có biết Sinh mệnh cố thụ không?
Long Mã hỏi, hắn chưa từng gặp mặt Cơ gia huynh muội, tự nhiên đối với họ cũng không có cảm tình gì đáng nói. Nó cũng không để bụng tới quan tài chín lớp của thời đại thần thoại gì đó cho lẳm, chỉ muốn biết về Sinh mệnh cổ thụ.
- Đương nhiên biết!
Cự viên thật thà gật đầu.
- Ngươi như thế nào cái gì đều biết vậy!?