Mục lục
[Dịch] Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(1): Tố vấn là một chương trong Hoàng Đế Nội Kinh

"Thượng cổ chi nhân, xuân thu giai độ bách tuế, nhi động tác bất suy"(2).

Diệp Phàm khép cuốn Hoàng Đế Nội Kinh, khôi phục lại trạng thái sau khi dứt suy nghĩ về chương “ Tố vấn” ghi lại thời đại thượng cổ.

(2) Người thượng cổ, sống tới trăm tuổi mà động tác vẫn không chậm chạp.

Liên quan với thượng cổ thời kì, cũng không có tường những ghi chap chính xác tường tận, đối với người thời nay mà nói đó là một đoạn cổ sử tràn ngập mơ hồ, khiến người ta phải suy nghĩ rất nhiều.

Gió mát khẽ thổi, vài chiếc lá ngô đồng trong viện khẽ đung đưa, va chạm vào nhau phát ra âm hưởng “ rì rào”, không khí trong lành từ ngoài cửa sổ trước mặt thổi tới.

Diệp Phàm rất thích xem thể loại sách “ Sưu Kỳ”(3), pha một chén lục trà nhạt, hắn bắt đầu tiếp tục lật xem cuốn sách cổ ở trong tay.

(3) “Sưu Kỳ”: Sưu tầm những truyện kỳ lạ.

"Phàm nhân có thể sống hơn trăm tuổi, mà hành động lại không có chút nào dấu hiệu của sự già yếu. Thượng cổ thời kì, đây là một đoạn cổ sử vô cùng thần bí..."

Đối với chương "Tố vấn" ghi lại vấn đề tuổi tác của cổ nhân, làm người hiện đại như hắn tự nhiên là không thể tin tưởng.

Hắn chỉ hiếu kỳ là: Vì sao rất nhiều sách cổ khi nhắc tới cái thời đại"Thượng cổ" mà cổ nhân nói thì đều rất mơ hồ, hình như có sự bí ẩn về sự biến mất của văn minh thượng cổ trong dòng chảy của lịch sử.

Lẽ nào thực sự tồn tại một đoạn cổ sử mà con người không biết đến? Sau thời khắc suy tư ngắn ngủi, hắn lại tiếp tục đọc sách.

Hoàng Đế Nội Kinh là một bộ sách cổ được so sánh như bảo vật, sách được viết từ mấy nghìn năm trước, trở thành một trong Tam đại kỳ thư của Trung quốc, những điều nói trong sách tuy rằng không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng có thể nói một cách tổng thể chúng có giá trị rất quý báu.

"Đề khiết thiên địa, bả ác âm dương, hô hấp tinh khí, độc lập thủ thần, cơ nhục nhược nhất, cố năng thọ tệ thiên địa, vô hữu chung thì, thử kỳ đạo sinh."(4)

(4) : Dẫn dắt thiên địa, giữ chặt âm dương, hút lấy tinh khí, giữ vững tinh thần, cơ nhục như một, có thể đồng thọ với thiên địa, không có kết thúc, đây là Đạo”.

Chương "Tố vấn" nhiều lần nhắc tới thượng cổ, có hiểu rõ sự biến hóa của thiên địa, luyện dưỡng tinh khí, làm cho con người có thể trường sinh bất tử, người hiện đại căn bản không có khả năng tin tưởng.

Bất tri bất giác, mặt trời đỏ rực dần dần hạ xuống phía tây, ánh nắng chiều trải rộng, đem cây ngô đồng ngoài cửa sổ nhuộm thành một nhàu đỏ nhàn nhạt.

Diệp Phàm buông cuốn Hoàng Đế Nội Kinh, chuẩn bị đi tham gia một buổi họp lớp với bạn học.

Rời khỏi trường đại học đã 3 năm rồi, Diệp Phàm sau khi tốt nghiệp liền ở lại thành phố này, nhìn lại quá khứ, thời kỳ học sinh trong trắng, giản đơn đã một đi không trở lại.

Ba năm thời gian nói dài thì chẳng dài, mà nói ngắn cũng không ngắn, bạn học ngày xưa nay đã trời nam đất bắc, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.

Tiếng chuông điện thoại di động dễ nghe cắt đứt suy nghĩ của hắn, là bạn học Lâm Giai gọi tới , một nữ tử xinh đẹp lại vô cùng khôn khéo, sau khi tốt nghiệp thì sang thành phố kế bên, bằng vào thủ đoạn hơn người 1 năm trước đã thăng lên làm quản lý chi nhánh.

Mới vừa ấn nút nhận cuộc gọi liền nghe được tiếng Lâm Giai trêu chọc, khi nàng còn học đại học đã biểu hiện ra năng lực giao tiếp rất xuất sắc, rất dễ cùng người khác rút ngắn khoảng cách.

"Thế nào, nhớ ta rồi à?" Diệp Phàm dễ dàng phản kích.

Bên kia truyền đến một tiếng cười rất êm tai và dễ nghe, nàng nói:

"Ta không rõ địa điểm họp lớp, lát sau cùng đi nhé."

Sau khi hẹn cẩn thận địa điểm gặp nhau, Diệp Phàm đi ôtô rời khỏi nhà. Trong khi còn học đại học, hắn từng theo đuổi Lâm Giai, nhưng lại bị nàng khéo léo nói rằng hai người không hợp nhau.

Lâm Giai là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, mà sự khôn khéo cùng lý trí lại còn vượt qua vẻ đẹp của nàng, nàng rõ ràng biết chính mình cần cái gì, nên làm như thế nào, nói được làm được.

Cách thời gian hẹn nhau còn có 10 phút, Diệp Phàm tìm 1 chỗ đỗ xe ở trước cửa hàng bách hóa, sau đó xuống xe đi đến ven đường chờ Lâm Giai.

Cả thành phố đều đắm chìm trong ánh nắng chiều, rất nhiều kiến trúc đều được bao trùm bởi 1 vầng hào quang màu vàng nhạt, trên đường xe cộ qua lại như nước chảy, dòng người nối đuôi nhau không dứt.

7,8 phút sau một chiếc xe Toyota đỗ lại ven đường, ngó ra là một khuôn mặt mỹ lệ và tinh xảo, Lâm Giai mở cửa xe đi tới.

Diệp Phàm đến đón, cười nói:

"lại có cả xe riêng đưa đón nữa à."

"Đừng có nói móc ta, ta thì làm gì có lái xe riêng, đó là bạn học của ta - Lưu Vân Chí."

Sau khi tốt nghiệp 3 năm, tuy rằng có liên hệ với nàng, nhưng cũng chỉ gặp mặt một lần vào 2 năm trước, Lâm Giai vẫn giống như xưa thanh xuân mỹ lệ, ăn mặc rất tùy ý, quần jean bó sát người phối hợp một chiếc áo màu tím, làm nổi bật những đường cong gợi cảm trên thân thể mềm mại, rất yêu kiều thướt tha.

"Hơn hai năm không gặp, có khỏe không?"

Mái tóc của Lâm Giai xõa xuống vai, đen mượt mà, sáng đến có thể soi gương, nàng có một đôi mắt phượng, lông mi dài hơi xiên chéo về phía trước, tự nhiên mà vậy đặc biệt, quyến rũ mà cảm động.

"Rất khỏe."

Diệp Phàm cười cười, trêu chọc nói:

"Lâm Giai ngươi trời sinh quyến rũ như vậy không đi làm diễn viên thì thực sự có lỗi với chính bản thân đó."

"Thật vậy sao?"

Lâm Giai cười tươi, mắt phượng liếc xéo, ánh mắt lưu chuyển, đôi môi đỏ vô cùng gợi cảm, thật là quyến rũ.

Lúc này, chiếc xe Toyota cũng đỗ xuống ven đường, vị trí lái xe lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là bạn học cũ - Lưu Vân Chí.

Hắn cùng với Diệp Phàm giống nhau, sau khi tốt nghiệp đều ở lại thành phố này. Nhưng hắn lợi hơn là có bối cảnh, được người thân thích chiếu cố, thành lập được một công ty không tính là lớn, trong số các bạn học xem như là một người thành đạt.

Tuy rằng cùng ở một thành phố, nhưng hắn nhưng hầu như không có gì liên hệ với Diệp Phàm, nguyên nhân chủ yếu là hồi đại học có xung đột với nhau 1 lần.

Lưu Vân Chí cũng không xuống xe, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

"Đã lâu không gặp."

"Đúng vậy. Có thời gian chúng ta sẽ gặp gỡ."

Thấy đối phương ngay cả xe cũng không xuống, Diệp Phàm cũng chỉ bình thản hỏi thăm một chút.

"Đi nhờ xe tới à?"

Đối với loại khinh thường người khác như thế này, Diệp Phàm lười so không thèm tính toán, tùy ý ứng phó “ừ” một tiếng.

Lâm Giai là 1 nữ tử thông minh khôn khéo, tự nhiên có thể cảm giác được bầu không khí trước mắt, liền cười nói với Diệp Phàm:

"Lúc nãy vội vội vàng vàng tới đây, mấy vị bạn học cũ ở thành phố này gọi điện thoại tới giục, chúng ta cùng ngồi xe của Lưu Vân Chí đi nha."

Diệp Phàm vẫn chưa nói gì, Lưu Vân Chí đã mở miệng, áy náy nói trước:

"Thực là ngại quá, đã sớm hẹn với hai bạn học cũ ở ngay con đường phía trước rồi, chỗ ngồi hình như bị thiếu ."

"Không quan hệ, ngươi đi trước đi, ta sẽ đến ngay sau đó."

Diệp Phàm nói xong xoay người đối với Lâm Giai cười nói: "Cùng ta cùng đi, hay là..."

Lâm Giai hơi do dự một chút, Lưu Vân Chí giục nói:

"Lâm đại mỹ nữ sẽ ngồi xe của ta đi trước, bằng không thì ta sợ sẽ bị người ta hỏi thăm đến chết đó."

Đứng ở ven đường vài phút, Lâm Giai biểu đạt sự áy náy với Diệp Phàm, lại bị Lưu Vân Chí giục cuối cùng vẫn là ngồi lên chiếc xe Toyota.

Khi đã đóng cửa xe lại, Diệp Phàm vẫn loáng thoáng nghe được âm thanh xem thường của Lưu Vân Chí:

"Hiện đang là giờ cao điểm, có thể bắt được taxi mới là lạ!"

Sau đó, chiếc xe Toyota liền nhanh chóng rời khỏi.

Ngày xưa, Diệp Phàm ở trường đại học cũng được coi là 1 cái nhân vật có tiếng tăm, hôm nay bị cho rằng là mình đi nhờ xe tới, lại so sánh cùng Lưu Vân Chí tự nhiên có chút chán nản.

Đối với người như Lưu Vân Chí, hắn sẽ không để ý tới , ngược lại biểu hiện của Lâm Giai làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mà, mỗi người đều có thái độ ứng nhân xử thế của chính mình, con người muốn sống trong cái xã hội hiện thực này, đương nhiên là không thể bỏ qua được mấy thứ như: công lợi, tự tôn, hư vinh, Diệp Phàm cũng không phản cảm quá mức.

Mặt trời màu đỏ đã hạ xuống dưới đường chân trời, giống như máu đang nhuộm vào đường chân trời rồi từ từ nhạt dẫn, cả thành phố như là phủ thêm 1 lớp áo dày màu đen, màn đêm sắp hạ xuống.

Giờ này khắc này, chín bộ xác rồng khổng lồ đang kéo một chiếc quan tài lớn bằng đồng thau ở trong hắc ám cùng băng lãnh của vũ trụ, cảnh này chấn động này, lại đang nằm ở một nơi vĩnh hằng không ai biết trong vũ trụ!

Bên trong Trạm không gian quốc tế, mấy du hành vũ trụ viên đã đem đủ các tin tức chấn động truyền về mặt đấy, đang chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tran Tiến
29 Tháng tư, 2022 20:41
oh nhầm rùi
Tran Tiến
29 Tháng tư, 2022 18:36
vương đằng chết lúc điệp phàm về nhà r mà sao lúc muốn giết thiên hoàng tử thì lại ngảy ra ???
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 18:06
từ gfwt..yby bb y tý ưy.uhú h hhmp
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 18:06
jnmtrnng hh GTGT
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 18:06
r..jrbly. v rff pp
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 18:06
ll
Hieu Le
14 Tháng tư, 2022 15:12
ai làm lại chương 954 đi lỗi chữ rồi kìa
Hieu Le
12 Tháng một, 2022 16:11
MN cho hỏi 997 nghĩa là j mà tác kg đặt tên c vậy?
manhoo
27 Tháng mười, 2021 14:53
admin ơi cho e hỏi, đọc tác phẩm này thì đọc cái nào vậy, tìm kiếm hiện ra 3 tp đều của thần đông, 1 cái ghi hoàn thành còn lại 2 cái đều dở, giờ sao
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2021 19:14
truyện thiếu tùm lum rồi. ae đọc truyện rp cho ad sửa đi.
Tan Luc Le
14 Tháng chín, 2020 22:26
Có con nít mới k biết đây là truyện hư cấu. Có cần dịch giả chương nào củng cảnh báo k. Mình nghe radio nên rất khó chịu. Mong các bạn chú ý. Nhất là đừng có gạch nối...nó cứ đọc liên tục. Thanks
linhmin97
03 Tháng chín, 2020 18:51
Haizz. Đoạn cần đăng k đăng. Đăng mấy cái chú thích dễ hiểu nhiều quá làm j @@
trongtan_89
12 Tháng ba, 2020 14:32
mỗi chương bị thiếu 1 đoạn rồi
Sơn Ca
08 Tháng một, 2020 22:29
Đại cương già thiên https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-gia-thien
Hạ Du
02 Tháng mười hai, 2019 22:40
Admin đâu dồi. truyện đăng thiếu tùm lum dồi. 1 chap mà đăng có 50% .
Sơn Ca
02 Tháng mười một, 2019 22:46
Ae nhìn một chút 7 câu kinh điển trong làng tiểu thuyết: https://vidian.me/chi-tiet/bay-cau-trich-dan-kinh-dien-trong-tieu-thuyet-mang-lam-nguoi-khong-the-giong-doan-duc-lam-cho-khong-the-nhu-hac-hoang
Sơn Ca
02 Tháng mười một, 2019 10:09
vì sao người người đạo văn đấu phá, nhưng không ai đạo văn già thiên? https://vidian.me/chi-tiet/vi-sao-nguoi-nguoi-dao-van-dau-pha-lai-khong-ai-chep-gia-thien-tai-sao
Hieu Le
20 Tháng tám, 2019 16:35
Bắt đầu hấp dẫn
dangoffline
03 Tháng mười một, 2018 23:49
khụ
NoBiTa01
27 Tháng tám, 2018 20:09
Cày lại xong rồi, tiếp theo là Thế Giới Hoàn Mỹ =]]
vpqueem
19 Tháng hai, 2018 15:04
à chương 40 e nhầm
vpqueem
19 Tháng hai, 2018 15:03
nhầm chương 41 rồi ad êi
Nguyễn Bảo
27 Tháng hai, 2017 21:06
truyện hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK