Những lời này cùng những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tươi cười, Cơ Tử Nguyệt mỉm cười rơi lệ khiến lòng người chua xót.
Ở sâu trong lòng Diệp Phàm âm thầm giật mình nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Hắn nếu từ bỏ lần này, chỉ sợ tương lai cũng không còn cơ hội nào nữa.
Tuy nhiên lần này sẽ phải chia tay không ít người, là một loại bật đắc dĩ. Thế giới này chính là công bằng như vậy, khi ngươi có được thứ này, nhất định sẽ mất đi cơ hội có được một thứ khác.
Diệp Phàm xoay người, không quay đầu lại, từng bước từng bước tiến về phía trước. Hắn nghe được thanh âm nước mắt rơi xuống nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại.
- Tiểu Diệp Tử, ngươi muốn đi đâu?
Đám người Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên hỏi.
- Hắc ca các ngươi bảo trọng, ta phải đi xa, cố hương của ta ở bên kia tinh không, kiếp này có thể gặp được các ngươi đúng là thu hoạch lớn nhất của ta!
Diệp Phàm đi tới, nhìn Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên, Liễu Khấu, Khương Hoài Nhân, dùng sức vẫy tay.
- Vì sao?
Hầu tử khó hiểu.
- Hầu ca, ngươi thân là con cháu nói dối duy nhất của Thánh Hoàng Đấu Chiến, có địa vị vô thượng. Tương lai, sinh linh thái cổ chắc chắn xuất thế, tai nạn và rắc rối hoành hành thiên hạ, hy vọng ngươi có thể chiếu cố đôi chút cho những người này. Mong tương lai ngươi chứng đạo thành hoàng!
Diệp Phàm chân thành nói.
- Ngươi yên tâm, ngày nào ta còn ở đây, không ai dám gây bất lợi cho bọn họ!
Hầu tử rất rò ràng và khí phách.
Hắc Hoàng nói:
- Tiểu tử ngươi điên rồi! Thật sự phải đi sao?! Ngươi dám ngồi lên quan tài do chín con rồng kéo sao?! Dù là Thánh nhân viễn cổ cũng không dám tùy ý đi như vậy!
- Hắc Hoàng, về sau phải sống cho tốt! Làm ngươi phải chân thật chút, đừng để ta ở tinh vực xa xôi mà biết được ngươi hỗn đăn và không đáng tin như thế nào!
- *&A%$, tiểu tử ngươi... Đối với người khác là chúc phúc, là khích lệ, là nhớ mong, tới ta lại quở trách là sao?!
Đại hắc cẩu nhe răng, không hề tỏ ra vui vẻ.
- Bởi vì ngươi không giống bình thường, ta cũng chỉ có thể nói với ngươi như vậy!
Diệp Phàm than nhẹ.
- Ta làm việc thì ngưoi yên tâm đi!
Đại hắc cẩu khoác lác, sau đó lại nói:
- Đúng rồi, ngươi thật sự tới từ một nơi tinh không khác sao?! Vượt qua tinh vực vô cùng nguy hiễm, vẫn không nên lấy mạng mình ra chơi đùa là tốt nhất!
- Hãy sống cho tốt, hãy nuôi cô bé lớn lên, chiếu cố nó thật tốt!
Diệp Phàm dặn dò, sau đó xoa xoa đầu cô bé.
- Đại ca ca, ta không cho ca đi!
Cô bé đã sớm đỏ hoe hai mắt, bắt lấy ống quần Diệp Phàm, ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lệ nhìn lên, bộ dáng vô cùng tội nghiệp.
- Ngoan nào, sau này đại ca ca sẽ tới tìm ngươi!
Diệp Phàm muốn cô bé buông tay ra.
- Về sau là bao lâu?!
Đứa nhỏ dự cảm được lần chia tay này có thể là vĩnh biệt, khóc rống lên, ôm lấy chân Diệp Phàm mà không chịu buông ra.
- Hắc Hoàng, về sau phải chú ý một chút, đừng để nó chịu ủy khuất đó!
Diệp Phàm khẽ huơ tay, một đạo ánh sáng bay ra, cô bé liền bay tới lưng Hắc Hoàng.
Rồi sau đó, hắn nhanh chóng đi ra, không hề quay đầu lại, vọt sâu vào trong cấm địa thái cổ.
Cô bé thương tâm vô cùng, gục đầu khóc lớn.
- Diệp tử...
Bàng Bác hô lớn.
- Các ngươi bảo trọng! Diệp Phàm lớn tiếng nói.
- Diệp Phàm...
Đám người Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên, Hầu tử kinh hãi vô cùng, vừa bên cạnh một người tới từ nơi tinh không khác, mà nay đã phải lìa xa.
- Tiểu Diệp Tử...
Cơ Tử Nguyệt gọi khẽ, trên mặt hiện ra hai hàng nước mắt, hiện lên vẻ tươi cười, nhẹ nhàng vẫy tay.
Diệp Phàm dừng lại chốc lát. Hắn đi vào thế giới này mười năm, từng cảnh từng cảnh tượng ngày xưa hiện lên trước mắt hắn. Hắn thật sự không đành lòng, không nỡ cứ thế này mà rời đi.
Ầm!
Xa xa, ở sâu trong cấm địa thái cổ truyền ra một tiếng nổ lớn, Ngũ Sắc Tế Đàn lóe ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, phù văn càng lúc càng chói sáng, bát quái đồ được tạo ra càng lúc càng rõ ràng.
Chín con rồng và cổ quan màu đồng cũng run lên, bất cứ lúc nào cũng đều có thể xuyên qua hư không mà đi. Tới lúc đó, Diệp Phàm cũng sẽ mất bóng.
Hắn nhìn thoáng qua mọi người thật sâu, dùng sức hô lớn ba chữ “hẹn gặp lại” rồi lao ngay về sâu trong cấm địa, không hề quay đầu lại.
- Điên rồi, hắn vọt vào trong cấm địa?!
- Thánh thể đang làm gì?! Vì sao hắn một mình lao vào trong cấm địa sinh mệnh?!
- Hắn muốn làm gì?! Dám liều chết lao vào, chẳng lẽ muốn cướp đoạt Đồng Quan kia sao?!
Bên cạnh cấm địa sinh mệnh có rất nhiều người kinh hãi, vô cùng khó hiểu. Trong mắt bọn họ, hành vi này đúng là đâm đầu vào chỗ chết.
Tốc độ Diệp Phàm cực nhanh, đổ Thần Tuyền sinh mệnh vào trong miệng, như một đạo ánh sáng, biến mất vào phía trước. Phía sau hắn truyền tới không ít tiếng la hét, nhưng hắn vẫn không hề quay đầu lại.
Đang!
Chín con rồng kéo quan tài chấn động, âm thanh như kim loại ma sát vang tận mây xanh, như thiên quân vạn mà, như kiếm đao giao nhau, hoa phá ba vạn dặm trường không.
Một trận gió lớn thổi qua, ngàn vạn chiếc lá bay rụng, khắp thái cổ cấm địa có một loại khí cơ túc sát, Diệp Phàm nhoáng cái vượt qua, nhanh chóng đi tới trước chín tòa Thánh sơn.
Nơi đây bị quang hoa bao phủ, ngay cả lực lượng của Hoang cũng yếu bớt, vẫn chưa thể cướp đoạt nhiều sinh mệnh chỉ nguyên của Diệp Phàm. Hắn cực nhanh vượt qua.
Ngay trên vực sâu rất lớn kia, Ngũ sắc Tế Đàn hoành ngang, nâng long thi và cổ quan, phía trên có phù văn hình thành bát quái, hướng về phía một nơi xa xôi trong vũ trụ.
- Không ổn!
Diệp Phàm cảm thấy dị thường, những phù văn kia cũng không hoàn chỉnh, luyện chế thành bát quái không phải không sứt mẻ, có chút khuyết điểm, vì vậy không thể chân chính mở ra Tinh không cổ lộ.
- Đúng rồi, Ngũ sắc Tế Đàn không trọn vẹn, bát quái nó hình thành cũng có chỗ khuyết thiếu.
Chẳng lẽ sắp thành lại bại sao?!
Sắp muốn khởi hành bay đi nhưng vì vấn đề này lại khiến người ta vô cùng thất vọng.
Ầm!
Đột nhiên, dưới vực sâu hắc ám như địa ngục kia có một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn dâng lên, thần quang ngũ sắc vọt lên, một ít ngọc thạch bay ra thành phiến.
- Đây là một bộ phận tế đàn bị vỡ ra.
Diệp Phàm kinh ngạc, không ngờ được Ngũ sắc Tế Đàn đã hư hao lại có thể trọng tổ, cấu thành một cổ thai gần như hoàn hảo, nổi lên giữa bầu trời.
Ngoài cấm địa sinh mệnh, mọi người kinh dị, rất nhiều lão già đời ánh mắt nhìn chằm chằm vào. Năm đó là ai phá vỡ tế đàn, khiến nó rơi xuống vực sâu?!
Ngọc thạch các loại bay lên, nhằm về phía cổ thai, phục hồi lại như cũ, trở thành một chỉnh thể. Quá trình này vô cùng mau, như một sinh mệnh hồi sinh.
Một khối lại một khối ngọc thạch cổ xưa hiện lên, như một mảnh cánh hoa trong suốt, bao phủ khoảng không.
Diệp Phàm dán mắt nhìn chằm chằm tế đàn, ở trung ương cổ đàn còn khuyết thiếu một khối lớn quan trọng nhất, khiến ánh sáng trên cổ đầy xuyên qua.
- Năm đó đã phát sinh chiến đấu như thế nào mà có thể phá hủy một kiện thần vật như vậy! Chẳng lẽ có Đại đế tới đây.
Đông!
Cuối cùng có một tiếng nổ lớn vang lên, Tế Đàn tổ hợp xong, chỉ còn khuyết thiếu một khối ở trung tâm nhưng không ảnh hưởng tới việc nó mở ra hư không.
Giữa không trung, bát quái thật lớn như được luyện thành từ thần kim, lóe ra ánh sáng chói mắt. Cùng lúc đó không gian vặn vẹo, ánh sáng sương mù cùng các ký hiệu đối ứng với các quẻ càn, khôn, tốn, đoái, chấn, chấn, ly, khảm của bát quái phát ra dao động kỳ dị, như mật mã cổ xưa đang lấp lánh.
Đây là đang định vị tọa độ không gian, điềm báo sắp sửa khởi hành bay đi. Diệp Phàm phải nhanh chóng lao lên.
Nhưng Ngũ sắc Tế Đàn cách mặt đất rất cao, ở trên vực sâu, căn bản không thể chạm tới. Ở phiến cấm địa sinh mệnh này không thể vận dụng pháp lực, bất cứ nhân vật nào cũng không thể bay lên được.
Hắn thoáng đánh giá rồi nhanh chóng lui lại, rời khôi Thánh sơn, chuẩn bị vận dụng tốc độ cực nhanh lao lên, mượn quán tỉnh nhảy qua hư không.
Nhưng mà đúng lúc này, trong lòng hắn trở nên nghiêm nghị. Ở trên mấy ngọn núi xuất hiện vài thân ảnh cổ xưa, phục sức tiều tụy cùng năm tháng, như từ thời thượng cổ đi tới.
- Thiên Tuyền Thánh nữ! Đó là nữ nhân tài hoa tao nhã, xinh đẹp không tỳ vết, chính là đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang sáu ngàn năm trước!
Có người ở bên ngoài cả kinh.
- Hắn và Lão Phong Tử là đồng môn, không tưởng được lại trở thành Hoang Nô.
- Mau nhìn! Những người khác còn cổ xưa hơn, ít nhất cũng là những nhân vật của mấy vạn năm trước, đều là cao thủ một thế hệ.
- Ahhh... Đó là một vị Đại Thần vương của Cơ gia ta...
Một nhân vật già đời của Cơ gia thất thanh hô lên, hắn thấy một lão nhân đầu bạc rất giống với lão vương trong bức họa ở gia tộc.
Trên vực sâu, hai con Âm Dương Ngư trong bát quái như môn hộ đã mở rộng, thông hướng vũ trụ xa xôi, bên trong lóe ra tinh quang.
Đây là một hình ảnh vô cùng kỳ dị và rung động, là một cổ lộ thông với một nơi tinh không khác, đã thấy được tinh không nơi đó mênh mông vô tận.
- Không còn thời gian, ta phải lao vào!
Diệp Phàm bắt đầu tăng tốc, sau đó nắm Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trong tay, nếu có nguy hiểm, hắn không tiếc tế ra Thánh nhân thái cổ kia, quyết định phải đi lên Đồng Quan, không muốn thất bại.
- Ahh...
Hắn kêu lớn một tiếng rung động non sông, cây cối rung chuyển, như một đạo thiên kiếp quét qua bên ngoài cấm khu.
- Thánh thể hắn điên rồi!
Đây là suy nghĩ của rất nhiều người.
Tuy Diệp Phàm không thể vận dụng pháp lực nhưng thân thể hắn vô thượng, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng khí lực hắn như bốc cháy lên.
Hắn như một đạo ánh sáng lao lên sườn núi, trên đó có mấy nhân vật với trang phục cổ xưa, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
-Lên!
Diệp Phàm né qua bọn họ, đạp mạnh chân xuống, nhảy vào hư không.
Đây là một lần mạo hiểm vô cùng! Nếu không thể xông lên Ngũ sắc Tế Đàn, hắn chắc chắn rơi vào vực sâu vô tận.
Quan trọng là từ xưa tới nay còn chưa từng nghe nói có người nào rơi xuống vực sâu vạn trượng trong cấm địa thái cổ mà còn sống đi ra. Chỉ đi lên Thánh sơn đã hóa thành tro tàn, càng không nói đi vào nơi đó.
Điều đáng mừng nhất là mấy vị cổ nhân kia không ra tay, để hắn vượt không mà lên, không hề ngăn cản.
Nhưng là, đúng lúc này chín con rồng lại động, chậm rãi chìm vào trong thông đạo do thái cực bát quái hình thành.
Diệp Phàm chỉ còn kém một trượng, chỉ là không thể chạm được vào tế đàn, đang rơi xuống vực sâu thái cổ.
- Trời ạ! Đó vẫn là người sao?! Không thể vận dụng pháp lực, chỉ bằng tốc độ vượt không mà lên! Tốc độ cao như vậy đúng là hù chết người!
Xa xa, mọi người vô cùng giật mình. Diệp Phàm nhảy lên rất cao, đã vượt xa cực hạn thân thể, giống như một con Thiên Bằng vậy.
- Hắn rơi xuống rồi...
Mọi người giật mình nhìn vào.
Trái tim đám người Cơ Tử Nguyệt, Bàng Bác, Lý Hắc Thủy đều như vỡ ra. Nếu hắn rơi xuống dưới hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Ngay cả Lão Phong Tử năm đó cũng như điên lên.
- Tiểu Diệp Tử!
Đang!
Diệp Phàm vẩy tay ném ra một cây thiết liên, một đầu cắm vào Ngũ sắc Tế Đàn, sau đó dùng sức lay động, lần nữa nhảy lên, như Côn Bằng giương cánh, xông lên cổ thai.
Chín long thi khổng lồ cũng chưa tiến vòa tinh không cổ lộ, ngay cả quách Đồng Quan cũng chỉ mới nhập một nửa.
Diệp Phàm nhảy lên, lập tức lao tới, rơi ngay lên trên quan tài, dùng sức nắm chặt lấy.
Hắn quay đầu lại, nhìn mọi người lần cuối. Những chuyện cũ lại ùa về trong đầu.
Một con khỉ tử oai phong với cây Ô Kim Côn quét ngang chư địch, một Lý Hắc Thủy mặt đen thui, cô bé nhỏ nhu thuận mà đáng yêu, một Hắc Hoàng không đáng tin, có chút mất dạy, một Cơ Tử Nguyệt với thân áo tím, nhìn lên tinh không...
Tạm biệt! Hẹn gặp lại!
Ầm!
Chín con rồng kép quan tài chìm sâu vào tinh không cổ lộ, Diệp Phàm theo đó cũng biến mất khỏi thế giới này.