Hầu tử đằng đằng sát khí, khí phách vô cùng, cầm cây Ô Kim Thiết Bổng trong tay chỉ về phía trước, như muốn đánh nát mười vạn dặm giang sơn.
Một vị sinh linh cổ có chín chiếc đầu mỹ nữ nhưng thân thể là của Phượng Hoàng lên tiếng:
- Đại hội vạn tộc sắp cử hành, hiện tại cấm hết thảy sát phạt, dĩ hòa vi quý đi!
Nhưng mà Hầu tử lại đánh mạnh cây côn xuống, khiến nơi này cát bay đá chạy, ngay cả ngọn núi bên cạnh cũng run rẩy.
Hắn đã ra tay, muốn diệt sát Thiên Hoàng tử, cường thế vô cùng, khí phách vô cùng, căn bản không nghe khuyên giải.
Những nhân vật như Sơn chủ Huyết Hoàng Sơn, Động chủ Hỏa Lân Động đều rất siêu nhiên, có được địa vị không gì sánh nổi, dù các tộc khác nhìn thấy cũng phải lễ kính.
Người bên ngoài ai dám không nể mặt bọn họ?! Nhưng mà trước mắt lại là một Thiên Hoàng tử và Thánh Hoàng tử, lai lịch kinh nhân, khiến bọn họ rất khó xử.
Lúc này, song phương không nghe khuyên can, can qua cũng không vì thế mà kết thúc. Hơn nữa, bọn họ còn muốn đại chiến sinh tử, điều này khiến trong lòng bọn họ rất giận dữ. Nếu là thường nhân, nếu dám không để ý lời bọn họ thì đã sớm bị đánh chết rồi.
Đang!
Một chuỗi lại một chuỗi đốm lửa bắn ra như những viên lưu tinh xuyên thấu bầu trời, ở ngoài Dao Trì hiện lên một mảnh quang hoa chói mắt.
Vài tên lão nô đều tiến lên, cố gắng ngăn chặn một kích kinh thiên này. Nhưng tất cả đều nhanh chóng lui về sau, khóe miệng tràn máu.
Hầu tử dũng mành vô song, lực lượng đại côn mạnh mẽ, cương khí mênh mông. Mấy ngọn núi bên cạnh cũng ầm ầm rung chuyển, rốt cục đổ vỡ, cảnh tượng rất dọa người.
Rất nhiều đại biểu các đại tộc đều chấn động. Đấy chính là con ruột của Đấu Chiến Thánh Hoàng, vừa mới bước đầu trảm đạo mà đã có chiến lực như vậy, trong thế hệ trẻ còn ai có thể địch lại?!
- Hai vị Hoàng tử đều hãy bớt giận, bất kể có ân oán gì thì hãy tiến vào Dao Trì nói chuyện, chớ gây chiến lúc này!
Một sinh linh cổ lớn tuổi lên tiếng.
Ngày nay, dù là hoàng tộc Thần Tàm Lĩnh, Nguyên Thủy Hồ cũng không dễ tham dự vào sự phân tranh của hai Hoàng tử này, bời vì không một ai là nhân vật đơn giản.
Thân phận của Thiên Hoàng tử không cần phải nói, là huyết mạch của thần minh duy nhất, các tộc đều phải lễ kính. Hơn nữa, người thủ hộ của chín đại long mạch ngoài Cổ Hoàng Sơn vẫn còn sống không ít, chưa bị Vô Thủy hoàn toàn tiêu diệt, ngày nay vẫn là một cỗ thế lực cực kỳ mạnh mẽ.
về phần Hầu tử, cũng không phải là người đơn giản, nhất là lúc này khiến người ta kiêng kị, không dám trêu chọc hay đắc tội.
Bởi vì Tây Mạc truyền tới Phật âm, Đấu Chiến Thắng Phật trên Tu Di Sơn còn sống, rất có thể là chú ruột của hắn. Điều này đều khiến mỗi đại Hoàng tộc đều như mang một khối cự thạch trong lòng, cảm giác cô cùng áp lực.
Đệ ruột của Đấu Chiến Thánh Hoàng vượt qua thời đại huynh trưởng, sống tới hôm nay, có lẽ tương lai có thể chứng đạo, là một cỗ lực lượng vô cùng có tính uy hiếp.
Trước đây, nghe nói Hầu tử bị một ít cổ tộc tính kế không ít là do chưa biết được điều này nhưng nay lại khác, ai còn dám có hành vi như vậy!? Giờ đã không ai còn dám làm khó dễ hắn nữa.
Nếu là người khác gây chuyện ở ngoài đại hội thì đã sớm bị gạt bỏ nhưng hai người này ai ai cũng vô cùng có bối cảnh, dù là đại Vương tộc cũng không dám động.
Cuối cùng, hai đại tộc từng xuất hiện Cổ Hoàng ra mặt, che giữa hai bên mới ngăn cản được hồi can qua này.
Người của Huyết Hoàng Sơn, Hỏa Lân Động ra mặt, ngăn cản hai bên, không cho hai bên tới gần nhau, xem như vẫn nể mặt những người sau lưng hai vị Hoàng tử này, không để bọn họ phân ra sinh tử.
Hầu tử rất cường ngạnh, căn bản là không muốn thu tay, trước mắt mọi người lại mắng to Thiên Hoàng tử. Trước đây đối phương liên hợp một ít cao thủ đuổi giết hắn, chuyện này không thể hòa giải được.
- Thánh Hoàng tử ngươi muốn thế nào?
Một vị sinh linh cổ lớn tuổi hỏi.
Hầu tử kiên quyết muốt giết chết Thiên Hoàng tử, không chịu nhượng bộ. Bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên rất cường thế, hắn bị người ta đuổi giết suốt nửa năm đã vô cùng tức giận.
- Đây đúng là một vấn đề nghiêm trọng, thân là con của Đấu Chiến Thánh Hoàng lại bị mấy tên nô bộc đuổi giết! Đây chính là khinh nhờn Cổ Hoàng!
Một người thuộc nhất mạch Thần Tàm Lĩnh nói ra như vậy. Địa vị của bọn họ cao quý, lời nói cũng rất có trọng lượng.
Cách đó không xa, sắc mặt Thiên Hoàng tử lập tức biến đổi nhưng không nói gì. Có đại tộc ủng hộ Hầu tử, đây không phải là điềm tốt.
- Không sai, không nói việc khác, riêng việc này là không được!
Một người của Vương tộc thái cổ khác phụ họa.
Những người có ý ủng hộ Thiên Hoàng tử có dự cảm không ổn. Nếu cứ đã này, chẳng lẽ thật sự phải để hai vị Hoàng tử này quyết phân sinh tử sao?!
- Hết thảy đều là do chúng ta, không nên tự làm chủ, không nên căm thù Thánh Hoàng tử, lại càng không nên cho người đuổi giết, chúng lão nô nguyện dùng cái chết tạ tội!
Vài lão nô phía sau Thiên Hoàng tử bước ra.
- Không sai! Thân là nô bộc mà dám truy sát người nối dõi duy nhất của Đấu Chiến Thánh Hoàng, thật sự không thể chấp nhận được, phải trách phạt!
Người của Thần Tàm Lĩnh gật đầu nói.
Không ít người biến sắc. Đây rõ ràng là đứng về phía Hầu tử nhưng cũng không bức bách nhiều, chỉ muốn xử lý vài tên lão nô mà thôi, không chân chính nhằm vào Thiên Hoàng tử.
- Ta dùng cái chết bồi tội đối với Thánh Hoàng tử!
Ba lão nô cũng rất quyết đoán và rành mạch, đương trường tự toái nguyên thần, mi tâm băng khai, trực tiếp tự sát.
Đôi mắt Thiên Hoàng tử hiện ra vẻ âm lãnh, sắc mặt xanh mắt, hai mắt bắn ra hai đạo hào quang khiến người ta sợ hãi.
- Ngươi không phục thì cứ đứng ra đánh với ta một hồi!
Hầu tử vẫn cường thế như cũ, nâng đại côn chỉ về phía trước.
- Được rồi, hãy dừng ở đây đi, những kẻ vô cớ muốn giết Thánh Hoàng tử đã chết, cũng không nên khiến phong ba càng mở rộng nữa!
Người của Hỏa Lân Động lên tiếng, một ít đại tộc khác cũng phụ họa theo.
Lúc này, rất nhiều sinh linh cổ đều câm như hến. Đây thật đúng là Thần linh giao chiến, bọn họ không dám xen vào, có thể còn liên quan tới sự đối đầu hay liên minh của mấy đại tộc nữa.
Hầu tử vừa tới, dùng đại côn đánh chết hai người, bức tử ba người. Năm người bên cạnh Thiên Hoàng tử đều toàn bộ tử vong khiến nhiều người khiếp sợ, cảm nhận được loại cường thế này.
Điều này đối với Thiên Hoàng tử mà nói không thể nghi ngờ chính là một cái bạt tai, nhất là khi ba người nô bộc của mình bị người ta bức tử công khai khiến hai nắm tay hắn siết chặt hết mức có thể.
Mọi người cũng không dám nghị luận, không ít người trong lòng đều âm thầm hít sâu khí lạnh. Hôm nay tuy chi là giao phong của Thiên Hoàng tử và Thánh Hoàng tử nhưng cũng để lộ ra đôi chút vấn đề của Hoàng tộc.
Hầu tử cũng không phải không nghe từ bỏ mà rất biết chừng mực. Hắn hiểu được hôm nay gây chuyện thế này là đủ rồi, nếu thêm nữa chỉ sợ sẽ không tốt lắm.
Một trường phòng ba cứ vậy trôi qua. Đa số tu sĩ liền đi vào trong Dao Trì, mọi người không ai dám tới gần hai vị Hoàng tử, sợ bị đối phương trút giận.
Thánh thể Nhân tộc đi cùng một chỗ với Hầu tử khiến cho rất nhiều người chú ý nhưng không ai dám nhiều lời. Trước đây hắn từng dám mắng Thiên Hoàng tử là trứng gà, Nguyên Cổ là đưa hấu, hôm nay lại thản nhiên tới đây, đúng là vô pháp vô thiên.
Lần giao phong này, Hầu tử đại thắng, Thiên Hoàng tử với sắc mặt xanh mét phải cho qua chuyện, trong lòng mọi người đều lo lắng sau này phải đối diện hai bên như thế nào.
- Nghe nói tư chất của Thiên Hoàng tử đệ nhất cổ kim, tu luyện một năm bằng người khác tu luyện trăm năm, một khi thành công trảm đạo khẳng định sẽ phát cuồng lên trả thù!
- Tộc nhân Đấu Chiến Thánh Viên như lông phượng, sừng lân, khi cường thịnh nhất cũng chỉ có năm ba người mà thôi nhưng ai ai cũng đều nghịch thiên. Tộc nhân ít như vậy nhưng vẫn được liệt vào Hoàng tộc, thống ngự thiên hạ! Ngươi cho rằng tư chất con duy nhất của Thánh Hoàng sẽ kém sao?!
Đại hội còn mấy ngày nữa sẽ diễn ra, các tộc đều không ngừng tranh luận nhưng không ai dám to mồm điều gì.
Đây là một thời đại đặc biệt. Huyết mạch Cổ Hoàng đều là thần sư ngủ đông, cùng tới thời đại này mới thức tỉnh. Không chỉ riêng hai người, còn có Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử... Ai mạnh ai yếu khó có thể nói rõ.
Những đóa tuyết lan tỏa hương, lay động cánh hoa đầy trời như tuyết rơi, trắng xóa một mảnh.
Đây là một mảnh rừng cổ mộc, tất cả đều là cây Tuyết Lan cứng cáp, mùi thơm ngào ngạt, trên cành cây nở đầy những đóa hoa trắng như tuyết.
Diệp Phàm, Hầu tử, Đoạn Đức đang ngồi quây quanh nơi này, thoải mái chè chén, rất tự tại. Sau đó không lâu, Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy cũng tìm tới, gia nhập cuộc vui.
- Hầu ca thật uy vũ!
- Hầu ca thật khí phách!
Mấy người sớm đều cảm thấy vô cùng căm hận, nhất là Lý Hắc Thủy thống hận Thiên Hoàng tử thấu xương. Hắn từng bị đuối giết, sống không bằng chết. Nếu năm đó không được Hầu tử giải cứu thì hắn đã sớm mất mạng rồi.
- Hoàng tử điện hạ, khi bộ tộc huynh cường thịnh thì cũng không hơn được mười người chứ? Rốt cục làm sao sinh sôi duy trì được?
Lệ Thiên rất quan tâm tới những đại sự trên đời, lúc nào cũng tò mò tìm hiểu.
Hầu tử không nói gì nhưng cuối cùng cũng bình thản nói:
- Huyết mạch chúng ta rất bá đạo, có thể cùng tộc khác thông hôn, con cái sinh ra tuyệt đối là Thánh Viên.
Đoạn Đức cười tủm tim nói:
- Điện hạ, Thánh sơn của tộc ngươi ở nơi nào? Lúc nào tiện mang chúng ta tới một chuyến! Ta vẫn vô cùng kính ngưỡng Đấu Chiến Thánh Hoàng.
Tính tình Hầu tử vốn sảng khoái trung thực, nghe vậy thì vỗ vỗ đầu vai hắn nói:
- Khi có cơ hội sẽ mang ngươi đi!
- Đoạn Đức ngươi bớt thiếu đạo đức đi! Ta thấy ngươi đang nhớ thương nghĩa trang của bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên thì có!
Diệp Phàm vội vàng ngăn cản Hầu tử, khiến hắn kín miệng một chút.
- Ngươi sao lại hoài nghi nhân phẩm của ta chứ?! Ta chỉ đơn giản là một khảo chứng phong thái vô thượng của Đấu Chiến Thánh Hoàng một chút mà thôi.
Vẻ mặt Đoạn Đức rất chính khí nói.
Hầu tử nghe vậy thì sắc mặt không tốt nhưng cuối cùng vẫn nâng chén với Đoạn Đức rồi nói:
- Sau này ta mang ngươi đi Cổ Quáng Thái Sơ, giúp ta làm sao để đi ra!
- Không độc như vậy chứ!?
Đoạn Đức vội vàng lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt:
- Ta... không có năng lực như vậy đâu!
Mấy ngày nay, các tộc có rất nhiều người tới, mỗi ngày đều nhiều lần có tiêng chuông vang lên, là những sinh linh thân phận hiển hách, đáng được mọi người nghênh đón. Mà Nhân tộc vẫn như cũ, ngoại trừ Man Vương ra thì thủy chung không có thêm một người nào đủ chấn trụ thế nhân xuất hiện.
Một ngày này, bên ngoài Dao Trì lại xuất hiện náo động, Nguyên Cổ, xuất thân từ một tòa ma sơn trên Nguyên Thủy Hồ xuất hiện, lại là một người có huyết mạch Cổ Hoàng.
Không có gì bất ngờ, Nguyên Cổ và Thiên Hoàng tử đi cùng nhau, sau khi vào Dao Trì lại tụ tập, đối diện đám người Diệp Phàm ở xa xa.
- Đây là Nguyên Cổ a!
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn hắn.
Đây là một thanh niên cao lớn, rất cường tráng, tóc dài tới thắt lưng, da thịt màu cổ đồng, có ma vụ lượn lờ quanh thân, tạo ra cảm giác áp bách.
Hai mắt hắn thật đặc biệt, mắt trái ẩn chứa một vòng hắc nhật, mắt phải ẩn chứa một vòng huyết nguyệt, có vẻ vô cùng yêu dị, người bình thường căn bản không dám nhìn thẳng vào.
Hắn lẳng lặng đứng đó, như một ma sơn màu đen, thân thể có thể áp tháp phiến thiên địa này khiến lòng người kinh hãi đảm chiến.
Hắn vừa mới xuất hiện liền giằng co với đám người Diệp Phàm và Hầu tử, lập tức gây ra một mảnh đại loạn. Không ít tu sĩ chạy tới nơi này, ở xa xa quan chiến.
- Thật sự là buồn cười, Đại hội vạn tộc cử hành, Nhân tộc cũng chỉ có được một vị Man Vương mà thôi, không có thêm người nào đủ tư cách lên đài!
Nguyên Cổ cười lạnh, trên mặt tràn ngập lạnh lùng nói:
- Khi đại hội bắt đầu, Tổ Vương đích thân tới, ta xem Nhân tộc các ngươi có ai có thể ngồi cùng bàn với chúng ta!? Hơn phân nữa không có kẻ nào đủ tư cách.
Rất nhiều tu sĩ Nhân tộc nơi này giận dữ mà không dám nói gì. Đây là một sự thật, tương đối mà nói, Nhân tộc thật sự không có một cao thủ đủ trấn áp một phương.