Mấy người sợ hãi một hồi, nhìn hướng hố sâu thật lớn trên mặt đất, rồi sau đó lại hai mặt nhìn nhau. Đây thật là tiếng sét giữa trời quang, quỷ dị mà thần bí, khiến người ta lòng còn sợ hãi.
Nhà tranh bị hủy, biến mất sạch sẽ chỉ để lại một huyệt động tối đen nối liền nơi sâu dưới lòng đất.
Thần Toán Tử sớm nhìn thấu sinh tử, nhìn lên vòm trời mênh mông, nơi đó cất giấu vô tận bí mật. Lão thở phào một cái, chung quy là phải giải thoát, chấm dứt hết thảy.
Đại đế cổ đều sớm đã chết sạch, trên đời có đầy đủ chứng cớ, nhưng cảnh giới và lĩnh vực mà bọn họ giao thiệp lại có vô tận bí mật, bị trời che đậy.
Thần Toán Tử vừa rồi chẳng qua là nói một câu mà thôi, vẫn chưa tiết lộ thiên cơ mà đã có hậu quả đáng sợ như vậy, thật đúng là khiến người ta kính sợ.
Diệp Phàm nghĩ tới thiên kiếp, những cung khuyết giống như Thiên Đình cổ cùng với tia chớp hình người. Thật đúng là khiến người ta nghĩ ngợi vô cùng.
- Tổ sư, người không nên bỏ lại hai chúng con.
Hai đứa nhỏ đứng bên cạnh Thần Toán Tử, lắc lắc cánh tay lão, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sợ hãi.
- Hai người các ngươi là linh đồng sống cùng một chỗ, một nam một nữ một âm một dương có thể hóa giảm kiếp nạn lẫn nhau. Tương lai chỉ cần không giao thiệp với thiên bí cấm kỵ sẽ không gặp nạn.
Thần Toán Tử rất hiền lành xoa đầu hai đứa nhỏ.
Lão tự biết mạng không còn nhiều, khó có thể nghịch thiên sinh tồn, dặn đám người Diệp Phàm đối xử tốt với hai linh đồng, nói là tương lai có tác dụng lớn.
Ủy thác của Thần Toán Tử nếu truyền ra bên ngoài nhất định sẽ gây nên ầm ĩ, cũng không biết có bao nhiêu thế lực lớn sẽ tranh đoạt vỡ đầu. Hai linh đồng tương lai sẽ trở thành Thần sư, có thể tính toán, suy tính thiên cơ.
Trong lòng lão mù khẽ động. Đối phương phó thác hai linh đồng cho bọn họ, chắc rằng là tính ra, bằng không sẽ không như thế.
- Các ngươi muốn hỏi người hả. Đây là tiểu đạo, không coi là tiết lộ thiên cơ, ta giúp các ngươi bói toán.
Thần Toán Tử nhắm mắt, sau khi nghe tên đám người Bàng Bác, Ngô Trung Thiên, Đông Phương Dã rồi bắt đầu suy tính.
Bàng Bác đang ở Tiên Cảnh, đang trải qua đủ loại huyễn kiếp, xông vào một hồi đại cơ duyên, khiến cho Diệp Phàm biết được tin tức này ngạc nhiên vui mừng.
Đông Phương Dã đang ở trong Luyện Ngục, chịu đủ ma luyện, lui một bước thì chết, xông qua một trăm ải sinh, đặt mình vào đất chết cầu sống, cần phải tâm tính và nghị lực không bình thường.
Điều này làm cho mọi người ngẩn ra. Một người ở Tiên Cảnh, một người ở Luyện Ngục, đây thật đúng là cực đoan, tuy nhiên đều đang gặp nạn, cần phải vượt qua mới có thể sống.
Đồ Phi hôm nay không có mạng, sẽ chết mấy ngàn năm, tương lai khó có cố nhân nhìn thấy. Vừa nghe tin tức này trong lòng mọi người đều trầm xuống. Trên đời buồn nhất chính là sinh ly tử biệt.
Liễu Khấu đã chết, rốt cục khó thể xuất hiện lại trên thế gian, khiến mọi người ảm đạm một hồi, lại không đủ sức thay đổi.
Khi suy tính đến “Tiểu bé”, Thần Toán Tử lại không tính được. Cô bé không có quá khứ, cũng không có tương lai, quỹ tích nhân sinh một mảnh hỗn độn.
Thần Toán Tử được xưng tính hét mọi chuyện thế gian nhưng lúc này lại bó tay không biện pháp, căn bản không thể hiểu được nhân quả trong đó, đương trường toát mồ hôi lạnh.
- Người này không thể tính.
Rồi sau đó, lão lập tức biển sắc, há miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, làm ướt đạo bào, rất nhanh chặt đứt thiên cơ, như tránh quỷ xà.
Ngô Trung Thiên cùng Khương Hoài Nhân vẫn còn mạng, đang trong khốn cục lao tù, tương lai sẽ có ngày thấy mặt trời, khiến cho mọi người thở ra một hơi.
- Đạo trưởng, ngươi giúp ta tính một chút lúc nào chứng đạo thành Hoàng?
Đại hắc cẩu mặt dày thò đầu tới, muốn cầu một quẻ.
- Khi gặp Tiên.
Thần Toán Tử mỉm cười.
- Ý ngươi là gì? Ngay cả tiên đều gặp, ta thành Hoàng có tác dụng cái rắm?
Đại hắc cẩu tức giận. Trên đời này nào có tiên, đây rõ ràng là nói nó không thể chứng đạo.
- Lão gia tử, ta tương lai có bao nhiêu thê thiếp, Tam cung lục viện quá nhiều ta bận chết mất.
Lệ Thiên vẻ nhiệt tình hỏi.
- Một người đủ rồi.
Thần Toán Tử nói.
- Cái gì? Đây không phải lừa gạt ta sao? Nói cũng không thể nói lung tung, ngươi nói ta chỉ có một chính thê hay là nói ta một người đủ rồi?
Lệ Thiên tức giận nói.
- Tiền bối, ta chỉ muốn hỏi, ta có thể bước trên đường về, trở lại cố hương hay không?
Diệp Phàm trịnh trọng hỏi.
- Có thể!
Thần Toán Tử gật đầu, làm ra trả lời khẳng định, nhưng sau cẩn thận suy nghĩ muốn nói lại thôi.
- Tiền bối muốn nói điều gì?
Diệp Phàm hỏi. Có một số việc thường thường có thể đoán được mở đầu nhưng lại không tính được kết cục, hắn sợ có biến cố.
- Sẽ không quá xa, đến lúc đó ngươi tự biết.
Thần Toán Tử nói, lão chỉ có thể nói tính thô, bằng không nói ra chi tiết tương lai coi như là tiết lộ thiên cơ rồi.
Rốt cục tới lúc ly biệt, đôi tiểu huynh muội khóc ầm ĩ, bi thương muốn chết, quyến luyến Thần Toán Tử, ôm chặt cánh tay lão không chịu buông ra.
- Duyên đã hểt, như chiếc lá kia phải điêu linh. Nếu có Luân Hồi, trăm ngàn đời sau chúng ta còn có thể gặp lại.
Thần Toán Tử khẽ nói, đem “Đạo Thiên Thuật” in vào trong Tiên Thai trên trán chúng.
Cuối cùng bọn người Diệp Phàm ôm hai đứa nhỏ đi, thi lễ với Thần Toán Tử rời khỏi vùng núi lớn này.
Ầm!
Khi bọn họ rời đi không lâu, một tia chớp đánh xuống, nối liền trên trời dưới đất, bao phủ nơi đó.
- Đây còn là tia chớp sao?
Tất cả bọn họ đều ngây ra.
Chỉ có một cây điện mang nhưng lại thô to hơn so với mấy chục ngọn núi lớn tụ lại cùng một chỗ, từ vòm trời nối liền xuống đất, cũng không tiêu tan, khủng bố vô cùng.
- Nhất Tự Thiểm Điện.
Lão mù thần sắc ngưng trọng, từ xa nhìn về nơi đó. Người trong lĩnh vực này đều muốn bắt được chữ “Nhất” lại không có khả năng, trước khi chểt có lẽ có thể nhìn thấy, sáng tỏ mọi bí mật.
Bọn họ biết nếu không có kỳ tích phát sinh, Thần Toán Tử không có khả năng nghịch thiên, khó có thể sống sót. Vì để lại một tia hy vọng cho hai đứa nhỏ, bọn họ dứt khoát vượt qua hư không, không còn quay đầu lại nhìn một cái.
- Gia gia, tổ sư gia gia...
Hai đứa nhỏ khóc như xé lòng, vươn cái tay nhỏ bé chộp về phía sau nhưng lại không thể nắm chắc.
Đoàn người cũng không lập tức về Thiên Chi Thôn mà đi qua rất nhiều nơi của Trung Châu, muốn cho hai linh đồng bình tĩnh lại.
Cuối cùng bọn họ vượt qua hư không trở lại Bắc Vực.
Đây là một vùng ốc đảo, cỏ cây phong phú, sinh cơ dạt dào. Mười mấy năm trước, Thạch Trại của đám người Trương ngũ gia dời tới nơi này.
Hôm nay, cuộc sống của mọi người trong Thạch Trại giàu có, sớm không còn khổ như ngày trước, hểt thảy đều rất bình tĩnh và yên lành.
Mấy tháng trước, bọn họ đã hẹn nhau gặp ở nơi này. Lý Hắc Thủy đã tới trước, bị Trương ngũ gia lôi kéo uống không ngừng. Nhiều năm không gặp, lão nhân lộ vẻ già nua không ít.
Khi bọn người Diệp Phàm tới Thạch Trấn ồn ào một hồi, rất nhiều thôn dân đều vây tới, ban đêm trước đống lửa trại khắp nơi đều là người. Mùi rượu thịt bay ra, náo nhiệt giống như mừng năm mới.
Diệp Phàm lấy ra một giọt Chân Long Bất Tử Dược, vì phàm nhân như Trương ngũ gia kéo dài tuổi thọ cũng không cảm thấy đáng tiếc. Trong lòng hắn đối với dòng tộc họ Trương này có cảm kích, nếu không có Nguyên Thiên Thư của bọn họ thì không có mọi thứ của hắn hiện tại.
Trong Thạch Trại, biển hóa lớn nhất chính là Vương Xu và Nhị Lăng Tử., cũng chính là người phụ trách Quáng Giáo ngày trước Diệp Phàm chỉ định. Bọn họ sinh có song đồng, xương trán phát sáng, máu hóa thành thuần màu bạc.
- Tu vi tiến cảnh nhanh như vậy?
Hắc Hoàng cũng khá giật mình. Năm đó sau khi hai người biến dị, nó dạy bọn họ đạo tu luyện.
Hiện nay, hai người vô sự tự thông, đã là tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh, tiến bộ cực nhanh khiến người ta líu lưỡi.
Khẳng định là không thể so sánh với mấy người trước mắt, nhưng bọn họ từ không đến có, cũng không có người chỉ điểm, tất cả đều là tự mày mò.
- Vô Miện Chi Hoàng.
Đêm này, hầu tử cũng chạy đến, sau khi nhìn thấy máu màu bạc cùng các loại đặc thù của hai người thì vô cùng kinh ngạc, dùng sức kéo tới hỏi han cẩn thận.
Hai đứa nhỏ lúc tuổi già Nguyên Thiên Sư ôm về căn bản không phải Nhân tộc, bị ông ta dùng thủ đoạn nghịch thiên phong ấn huyết mạch. Đây chính là tổ tiên của Vương Xu và Lôi Bột.
Diệp Phàm từng nghe Trương ngũ gia nói tới, hôm nay lại để ông nói lại tỉ mỉ một lần, sau khi hầu tử nghe xong hồi lâu không nói gì.
Vào thời thái cổ, cường tộc san sát, không biết có bao nhiêu chuyện cũ hưng suy, nhìn quen đại tộc quân lâm thiên hạ trong một đêm gặp phải bi kịch bị hủy diệt thành tro bụi.
Trong đó có một tộc trải qua chìm nổi, dù chưa từng có cổ Hoàng nhưng lại từng mấy lần quân lâm thiên hạ, được xưng là Vô Miện Chi Hoàng.
Bọn họ dân cư thưa thớt, máu là thuần màu bạc, có được thiên phú đáng sợ, một khi trưởng thành sẽ rất cường đại và đáng sợ. Mặc dù không có Hoàng nhưng Đại Thánh cũng không tuyệt, ngay cả Hoàng tộc cũng không dám trêu vào.
Đáng tiểc vào thời thái cổ bọn họ chọc vào nhân vật không thể dây vào, đồn đãi muốn tiến vào Tiên Lăng Mộ, kết quả cả tộc đều bị chôn vùi.
- Lai lịch lớn như vậy?
Mọi người ở đây đều ngây ra.
Nguyên Thiên Sư đi lại khắp nơi, lúc tuổi già sau khi phát sinh chuyện chẳng lành hành động lại càng trở nên quỷ dị. Tiến vào Tiên Lăng Mộ, xông qua Thần Khư, nhìn thấy âm binh mượn đường, ôm hai đứa nhỏ máu bạc cũng không đáng ngạc nhiên.
- Nguyên Thiên Sư quả thật có thủ đoạn thần bí khó lường, tìm về Vô Miện Hoàng tộc đã sớm nên diệt tuyệt quả nhiên khiến người ta khiếp sợ.
Hầu tử nhìn người họ Lôi và họ Vương trong Thạch Trại, hai mắt tỏa sáng.
Rồi sau đó, hắn lại khẽ thở dài nói:
- Đáng tiếc, huyết mạch quá loãng, không thể so sánh với dòng tộc máu bạc ngày xưa, bằng không là một đại Hoàng tộc danh phó kỳ thật.
Tuy nhiên hắn lại vụt xoay người, nhìn thẳng Vương Xu và Nhị Lăng Tử nói:
- Đột phá huyết mạch phong ấn, mạnh mẽ giãy khỏi gông xiềng, đây là hiện tượng lại giống. Nói rõ huyết mạch cường đại như tổ tiên, là hậu đại thuần huyết của Vô Miện Hoàng tộc.
- Người của Thạch Trại đều là bảo, cho dù huyết mạch loăng, nhưng cũng đều có thể mở phong ấn, trở thành cường giả.
Hắc Hoàng hai mắt phát sáng, đương nhiên nó không có khả năng nói với những thôn dân. Cũng chỉ có Trương ngũ gia, Vương Xu và Nhị Lăng Tử mới có thể hiểu biết chân tướng.
Khi trở lại Thiên Chi Thôn, Tề La nhìn thấy đoàn người, cao hứng đến nỗi một con mắt còn lại đều híp lại thành một khe hở, rồi sau đó rốt cục không kìm nổi phá lên cười.
- Tương lai ai có thể tranh đoạt vận mệnh thiên địa cùng Thiên Đình chúng ta?
Lão nhìn chằm chằm vào hai linh đồng, nhìn tiểu Đồng Đồng, lại nhìn Tiểu Tước nhi, lại nắm lấy hai người máu bạc.
Tương lai dù không có Diệp Phàm, chỉ cần Đồng Đồng, Tiểu Tước nhi, hai linh đồng có thể trưởng thành đủ để vô địch thiên hạ.
Thể chất độc nhất vô nhị của Thái Dương Thánh Hoàng, lại thêm phong tư giểt khắp chư vương của Tiểu Tước nhi, lại có hai linh đồng suy tính thiên cơ, tránh dữ tìm lành, ai có thể đổi địch?
Đương nhiên, nếu có thể lưu lại Đấu Chiến Thánh Hoàng tử, khiến Thánh thể thái cổ cũng không phát sinh ngoài ý muốn vậy lại càng vô địch, tương lai đối mặt thái cổ chư vương đều không sợ.
- Đồng Đồng là hiện tượng lại giống, thể chất giống Thái Dương Thánh Hoàng. Ta nghe nói ngươi còn quen một Thái Âm thân thể, vì có thể tìm được ngươi một mực ở Khương gia bế tử quan. Hôm nay ngươi có thể đi gọi nàng xuất quan, nếu có thể mời đến chỗ chúng ta chơi vài ngày.
Tề La nói, nhìn đều thấy có chút gian trá, muốn người ta cho lão một tát.
- Ngươi muốn một lưới bắt hét tất cả thể thất mạnh nhất trong thiên hạ hả?
Diệp Phàm tức giận nói.
- Đó là đương nhiên. Nếu làm thì phải làm thiên hạ đệ nhất. Tái hiện không phải là Sát Thủ Thần Triều viễn cổ mà là thần thoại chân chính trong truyền thuyết — Thiên Đình!
Tề La nói.