Người này chỉ tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vóc người cao gầy, cánh tay rất dài, nhất là một đôi lòng bàn tay, so với người thường còn to hơn, giống y như một cái quạt nhỏ.
Da của hắn lấp lánh, giống như có ánh sao ngưng tụ trên người, cái đôi bàn tay to lớn trông như bạch ngọc trong suốt, không chỉ mềm mại, mà có vẻ như không xương.
Những tu sĩ bị Diệp Phàm đánh nát vũ khí, đá bay vào trong những bụi cây bên cạnh, lúc này vô cùng hưng phấn, tu sĩ có cảnh giới Thần Kiều đỉnh phong, thì cao cao tại thượng nên bọn hắn nhiều lắm, không có cách nào suy đoán được.
"Dương sư huynh nhất định phải giáo huấn hắn, bằng không thì hắn thật sự cho rằng, tinh phong của ta không có người, huynh cho biết hắn thế nào là trời cao đất dày đi."
"Sư huynh, huynh la tu sĩ cảnh giới Thần Kiều đỉnh phong, tùy thời có thể bước vào cảnh giới Bỉ Ngạn, cũng không nên xuất thủ quá ác, nếu mà đập hắn thành bánh thịt thì đúng là không phải. Mà phải cẩn thận chấn vỡ động mạch ở tay của hắn là được rồi, sau đó để lại tính mạng cho hắn, chúng đệ rất muốn thấy tình cảnh của hắn khi đó."
Bọn họ dường như đã thấy cảnh tượng thê thảm Diệp Phàm bị đánh đứt gân gãy xương, bàn tay vỡ vụn, tuy không phải là do chính mình động thủ, nhưng cũng hả hê vô cùng.
Dương sư huynh khẽ mỉm cười, không hề nói gì cả, mà nhanh chân đi về phía trước, vóc người hắn cao gầy, so với người thường còn cao hơn hai đầu, nhìn thấy Diệp Phàm chỉ là một thiếu niên chừng 14 tuổi, nói:
"Thật ra, ngươi cũng rất tuyệt vời, thân thể thật sự rất mạnh mẽ. Nếu như bây giờ nhận tội, ta cũng không làm khó ngươi, dù sao mọi người đều là đệ tử của Thái Huyền Môn, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu sẽ thấy."
Diệp Phàm gật đầu, nói:
"Điều này cũng đúng, Chuyết phong và Tinh phong ở gần nhau, nếu như mà ta không cẩn thận đánh nát ngươi, thì đúng là khó nói rồi."
"Tên gia hoả này quá cuồng vọng, lại dám nói lời như vậy với Dương sư huynh, thực sự là muốn chết mà!"
"Dương sư huynh không cần kiêng kị gì cả mà đập nát người hắn đi, đệ tử Tinh Phong của chúng ta chưa có người nào dám khinh nhờn như vậy."
"Trong lịch sử của Thái Huyền Môn, một nửa số chưởng môn đều xuất thân từ Tinh Phong nhất mạch, dù cho chuyết phong sắp sửa quật khởi, cũng chẳng qua là trong tương lai có thể ngang hàng với Tinh Phong chúng ta mà thôi, bây giờ tiểu tử này đã lớn lối như vậy rồi, đúng là đáng trách mà."
Lý Tiểu Mạn tiến lên, nói với Diệp Phàm:
"Ngươi không phải đối thủ của Dương sư huynh, mau tiến lên nhận tội đi."
Cơ Tử Nguyệt thì lại cười đến mức vô cùng xán lạn, vỗ tay nói:
"Mau đánh đi, ta đợi không kịp nữa rồ."
Diệp Phàm nhìn Lý Tiểu Mạn một chút, không hề nói gì cả, rất bình tĩnh bước về phía trước hai bước.
"Lý sư muội, muội cũng thấy đấy, đành phải xin lỗi muội thôi, hắn đã như vậy thì ta cũng không còn cách nào khác cả."
Dương sư huynh trên mặt nở nụ cười châm biếm.
Diệp Phàm đi tới trước mặt của hắn, nói:
"Ba quyền có phải nhiều qúa hay không? Ta cảm thấy một quyền là có thể hoàn toàn tiêu diệt ngươi."
Dương sư huynh cũng không nổi giận, trên mặt nở một nụ cười, nói:
"Ngươi đã tự tin như thế, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi, đánh một quyền thôi, cho ngươi tu dưỡng trên giường mấy năm, nằm đó mà nghĩ lại xem làm một đệ tử khiêm tốn như thế nào."
"Dương sư huynh đánh hắn tơi bời hoa lá đi!"
Những tên đệ tử ở phía sau không nhịn được nữa, nói.
"Được, ta muốn cho hắn biết, Tinh Phong không thể để cho người khác khinh nhờn!"
Dương sư huynh vươn bàn tay phải, mềm yếu như bạch ngọc, quát:
"Tĩnh dưỡng trên giường mấy năm đi!"
Cánh tay của hắn rất dài, lập tức đập tới gần, bàn tay hoàn toàn trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu và xương cốt, thần lực đang lưu chuyển, hình thành một màu vàng óng.
Trên ngọc chưởng, cương phong chấn động, tất cả các cây cối ở xung quanh đều chấn động, đất đá rung động ầm ầm, giống như hình thành một bức tường đang đổ xuống, ý muốn đè bẹp Diệp Phàm.
Diệp Phàm ung dung vô cùng, hắn chỉ tùy tiện phất tay về phía trước, trên bàn tay không có chút thần lực nào cả, trông đơn giản như đang đập một con muỗi.
Tất cả đệ tử tinh phong ở phía sau đều nở nụ cười, hành động khinh địch như vậy, thì quả là thật đáng chết, không ít người đã vỗ tay, cảm thấy chẳng có thú vị gì để xem cả.
Chỉ có nam tử áo trắng kia nhíu mày, quát khẽ nói:
"Dương sư huynh cẩn thận!"
Thế nhưng, tất cả đều chậm, bàn tay Diệp Phàm trong nháy mắt đã biến thành màu vàng kim, giống như được đúc thành từ tinh kim, vô cùng thần dị, căn bản không giống một bàn tay bằng thịt, rực rỡ ngời ngời, khiến người ta hoa mắt.
"Ầm "
Bàn tay màu vàng kim và bàn tay trong suốt đụng vào nhau, đầu tiên chỉ có một tiếng ầm, sau đó là có tiếng xương cốt gẫy vang lên.
"Ha ha ha. . . Đom đóm mà cũng dám toả sáng với mặt trăng?"
"Ngươi không biết thể chất của đệ tử Tinh Phong ta vô cùng mạnh mẽ, nếu như tu luyện tới cảnh giới cao thâm, thân thể có thể so sánh với linh bảo, ngươi dám đối chưởng với Dương sư huynh đúng là không biết sống chết."
Thế nhưng, bọn họ cũng vẻn vẹn nghị luận đến đó mà thôi, thanh âm chợt im bặt đi, những câu nói kế tiếp toàn bộ nuốt trở vào, bởi vì kết quả làm cho bọn chúng khiếp sợ!
Đây không phải là tiếng xương cốt vỡ vụn từ trên người Diệp Phàm, mà là từ trên bóng dáng cao gầy của Dương sư huynh kia.
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn mắt cứng lưỡi, thấy một cảnh tượng vô cùng khó tin.
Những y phục, vật thể trên người Dương sư huynh lập tức hóa thành tro bụi, thân thể hắn trong suốt, đây là sự biểu hiện khi tu luyện tới một cảnh giới nhất định của đệ tử Tinh Phong.
Ở thân thể gần như trong suốt trong kia, xương cốt trắng như tuyết, không ngừng vỡ nứt, bắt đầu lan ra từ bàn tay, sau đó tỏa đi mọi hướng, trông giống như một vết rạn như búa gõ.
Tiếp theo, vết rạn lan đến cổ, sau đó xông đến bộ ngực, sau đó tăng tốc lao xuống phía dưới, trên hai chân đều xuất hiện những đường vân nhỏ như mạng nhện, lít nha lít nhít, kéo dài tới đầu ngón chân mới dừng lại.
Cuối cùng, là xương cột sống và xương cổ, tất cả đều vỡ vụn.
Đây là một loại cảnh tượng vô cùng đáng sợ, trong suốt thân thể, có thể nhìn thấy xương cốt bên trong đang vỡ vụn, âm thanh không ngừng vang lên, mỗi một chi tiết nhỏ đều được mọi người tận mắt nhìn.
Không ít người bị cả kinh hoá đá tại chỗ, có có cảm giác như đang nghẹn thở.
Diệp Phàm ung dung lui về phía sau, sau đó thở ra một hơi, không khí chấn động, Dương sư huynh ngã ngửa đầu về đằng sau. Trong miệng phát ra tiếng kêu thảm:
"A. . ."
Giờ khắc này, xương cốt toàn thân hắn đều hoàn toàn vỡ nứt, ngã chổng vó lên trời, đồng thời, thân hình biến dạng, vì xương cốt không thể nào chống đỡ được thân thể nữa.
Kết quả này đã kìm hãm mọi người, hóa ra đây cũng là một tên tu sĩ cảnh giới Thần kiều, lại bị người ta một cái tát đập nát xương cốt toàn thân, chỉ tưởng tượng thôi cũng làm người ta có cảm giác sợ hãi.
Có một nữ tu sĩ ở phía sau vọt lên, dùng thần quang bao trùm lên thân thể của hắn, không để cho hắn ngã vào trong bụi bặm, nếu không như vậy, thì thân thể này của hắn sẽ hoàn toàn bị phế bỏ.
Cho dù như vậy, nàng cũng khẩn trương vô cùng, vì nàng rất sợ cái đầu kia biến hình, cho nên nàng phải cẩn thận khống chế từng li từng tí một.
"Chuyện này. . ."
"Tại sao lại như vậy? !"
Không có ai có thể bảo trì trấn tĩnh, loại chưởng lực này quả thực làm người kinh hãi, đánh tu sĩ cảnh giới Thần kiều mà như đánh một người rơm.
Mấy tên tu sĩ lúc nãy bị Diệp Phàm đánh bay lại càng cảm thấy sợ hãi, nhân vật cỡ này, thì đâu còn phải là người thường nữa, giết bọn hắn chỉ như lấy đồ trong túi mà thôi.
"Thân thể thật đáng sợ, tinh phong ta lấy tinh quang luyện thể, bản thân cực độ mạnh mẽ, hắn làm sao có khả năng chấn vỡ toàn thân xương cốt của Dương sư huynh được chứ, một chưởng kia ẩn chứa lực lượng lớn đến cỡ nào? Sợ rằng có thể so với tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn."
Diệp Phàm lẳng lặng đứng ở nơi đó, trông hắn chỉ tầm 13, 14 tuổi, dung mạo rất thanh tú mà thôi, thậm chí còn có chút non nớt, có cảm giác hắn vô cùng hồn nhiên, điều này lại càng làm cho người khác sợ hãi.
Tất cả các đệ tử Tinh Phong đều có một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng, đây quả thực là một man thú hình người, hơn nữa còn là cấp dị thú trong truyền thuyết, thần lực khiếp người.
Lý Tiểu Mạn suy nghĩ xuất thần, cho dù như thế nào cũng không nghĩ ra được, Diệp Phàm chỉ một cái phẩy tay đã phế đi Dương sư huynh, mà dường như hắn không dùng hết sức, trông như một đòn tùy ý, điều này làm nàng không thể bình tĩnh được, có cảm giác không thể nào tin vào sự thật ở trước mắt.
Lúc này, nếu như nói ai bình tĩnh nhất, thì đương nhiên phải là Cơ Tử Nguyệt rồi, nàng cười hì hì, nói:
"Thật không có ý tứ, tên đại gia hoả này chẳng lẽ là một tờ giấy hay sao? Một đòn cũng không chịu được."
Lời này vừa nói ra, không ít người trợn mắt nhìn nàng.
"Dương sư huynh học nghệ không tinh, cho nên không trách được người khác, các ngươi đều lui về phía sau."
Nam tử áo trắng đứng sau vốn hờ hững, nhưng bây giờ cũng đã lên tiếng nói.
Trừ Cơ Tử Nguyệt ở ngoài, thì hắn là người bình tĩnh nhất, hắn nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
"Ngươi đã nhiều lần đả thương đệ tử Tinh Phong ta, quả nhiên có chút bản lãnh, bọn họ bị như vậy đúng là không oan."
"Ở trên giường cẩn thận tĩnh dưỡng mấy năm, nghĩ lại một chút, để xem làm sao mới có thể làm một đệ tử khiêm tốn của Thái Huyền Môn."
Diệp Phàm nói với Dương sư huynh như vậy, sau đó mới xoay người lại, nhìn về phía nam tử áo trắng.
Người này, tuổi tác cũng không lớn, chỉ khoảng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, rất là oai phong, áo trắng giày trắng, không dính một hạt bụi, trong đôi mắt có tinh quang đang lưu chuyển.
"Để xem một người khi bái thầy đã có sẵn tài nghệ như ngươi, đã tu luyện được loại huyền pháp nào?" Nam tử áo trắng bình tĩnh mở miệng hỏi.
" Đại đạo tự nhiên." Diệp Phàm thuận miệng nói.
Khi đệ tử áo trắng của Tinh Phong tiến lên, trong lòng những đệ tử khác mới có thể bình tĩnh được, bắt đầu tới tấp mở miệng.
"Đại đạo tự nhiên của Chuyết Phong là một loại truyền thừa mới khai mở không lâu, căn bản không thể nào có phương pháp như vậy."
"Loại lực lượng kia giống như vực sâu biển lớn, so với đại đạo tự nhiên khác nhau một trời một vực."
Trong lòng bọn họ đang có ủy khuất, có lửa giận đang cuộn trào, hôm nay nhiều lần bị áp chế, đúng là đang có cảm giác làm mất mặt của Tinh Phong.
"Ngươi không muốn nói, thì ta cũng không hỏi nữa."
Nam tử áo trắng rất hờ hững, nói: "
Ta với ngươi thử tay xem."
"Ngươi thân là một tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn, mà cũng có ý như vậy ư."
Cơ Tử Nguyệt tiến lên, miệng nhỏ hơi cong lên, lộ ra một hàm răng trắng bóng, nói:
"Ngươi tại sao không đi tìm cường giả cảnh giới Đạo cung mà tỷ thí?"
"Hắn có thể một chưởng phế đi tu sĩ cảnh giới Thần Kiều đỉnh phong, ta với hắn so tay, cũng không tính là khi dễ hắn."
"Nói thật dễ nghe, thể chất của hắn chỉ có mạnh mẽ mà thôi, ngươi thân là tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn, có thể thi triển thần thuật, hắn làm sao có thể so đấu với ngươi được?"
Cơ Tử Nguyệt nhíu mày hỏi.
"Khi hắn một chưởng đập phế Dương sư huynh, thì kết quả đã phải như thế này rồi, không có cách nào thay đổi cả."
Nam tử áo trắng tâm tình không có ba động bao nhiêu, lạnh lùng, nói:
"Muốn sống, thì dập đầu bồi tội trước mặt Dương sư huynh, sau đó tự chấn nát xương cốt toàn thân, bằng không thì ta thì sẽ tự mình xuất thủ."
"Đôi chân của ta ngay cả lão thiên còn chưa được quỳ, hắn nhận nổi ư, các ngươi có nhận nổi không? !"
Diệp Phàm nhìn nam tử áo trắng nói.
"Đôi chân của ngươi hình như rất cứng, ta đem cắt nó đi là được rồi."
Nam tử áo trắng ung dung tự nhiên, giống như đang nói chuyện với một đứa bé.
Lý Tiểu Mạn ở cách đó không xa, nhẹ nhàng bước lên, nói với nam tử áo trắng:
"Trần Phong sư huynh, không nên chấp nhặt với hắn, chỉ cần trách phạt một phen là được rồi, không nên gây chuyện, chuyết phong đã quật khởi, thì cũng đừng nên làm tổn thương hòa khí của hai mạch."
Nam tử áo trắng Trần Phong khẽ mỉm cười, hỏi:
"A, Lý sư muội cảm thấy nên trách phạt hắn như thế nào?"
Diệp Phàm nhìn Lý Tiểu Mạn một chút, không nói gì cả, trực tiếp nhanh chân tiến lên, nhìn nam tử áo trắng nói:
"Ngươi tưởng ta là cá nằm trên thớt hay sao? Muốn băm thế nào thì băm ư? !"
"Vậy để ta tới một chút, xem ngươi có thể làm nên sóng gió gì."
Nam tử áo trắng Trần Phong thần sắc bình tĩnh, xòe tay ra, nhất thời điểm điểm tinh quang dập dờn xông ra, giống như đang có mấy ngôi sao trong bàn tay của hắn, hắn nhìn về phía Diệp Phàm, đến:
"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tự chấn nát toàn thân xương cốt, dập đầu tạ tội, bằng không thì khi ta tự mình động thủ, ngươi sống hay chết, thì còn chưa biết đâu."
"Đừng nên làm ra vẻ cao cao tại thượng như vậy, ngươi có cho là ngươi sẽ chết hay không?"
Diệp Phàm rất bình tĩnh, nói:
"Chân của ngươi, ta sẽ cắt đứt, đầu của ngươi, ta sẽ đạp!"