“Đi Tây Bắc, gặp hồng trần.”
Đây là ghi trong trang giấy sớm đã ố vàng trong tay Diệp Phàm, là lá bùa của Thiên Cơ Môn tiếng tăm lừng lẫy, chỉ viết sáu chữ như vậy, cũng dự báo lại một vị . tổ sư sắp rời thế gian.
Diệp Phàm bọn họ rời đi rất xa, quay đầu lại hướng về phía ngọn núi thấp xa xa cúi đầu bái lạy.
Các đại kế thừa, rất nhiều cổ giáo đều tiến vào vùng đất hoang dã, ra vào nơi linh khí nồng đậm nhất, chỉ vì nghĩ rằng cô bé là Bất tử tiên dược hóa hình mà thành, cho rằng cô bé sẽ thích ở địa phương nhiều linh khí sinh mệnh.
Thậm chí, các Thánh địa không tiếc hết thảy tiến vào một ít cấm vực, nhiều năm qua như vậy quả thực cũng phải trả giá không ít.
- Vậy là đúng rồi! Trong cõi hồng trần này, các đại giáo như thế nào nhìn thấy!
Diệp Phàm hơi chút ổn định tâm tình.
Bên kia, Lệ Thiên kêu ầm lên, trong tay hắn cũng có một tấm lá bùa, mặt trên viết một ít câu nói, làm cho sắc mặt hắn thật phấn chấn.
- Khi Nhân Dục Đạo rầm rộ, ta cùng với sư huynh trở thành vị tổ trung hưng!
Nói tóm lại, bọn họ nhận được tin tức cũng không tệ, trong lòng đều an bình không ít. Chỉ có điều mỗi khi nghĩ đến cô bé, trong lòng Diệp Phàm vẫn có điếm chua xót, tiểu tử kia luôn chịu khổ, ngày nay không biết ở trong cõi hồng trần phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt ghê lạnh.
Nhiều năm ữôi qua như vậy, cô bé như thế nào vẫn không lớn lên? Đây là nghi vấn không thể giải thích trong lòng hắn!
Một đường đi theo hướng tây bắc, bọn họ không có một chút trì hoãn, xâm nhập hết thảy bất cứ biến cố phát sinh, bởi vì lời tiên đoán cũng chỉ là một lời tham khảo mà thôi, không thể tin tưởng tuyệt đối.
Phía đông bộ Thần Châu, bắc bộ Lô Châu, tây bộ Hạ Châu, tất cả đều có thế lực lớn không thể trêu chọc, Diệp Phàm xuất phát từ Thần Châu đi theo một hướng cố định, cho dù là gặp gỡ kế thừa bất hủ cũng phải xông qua.
Nhưng mà, còn chưa rời khỏi Thần Châu, liền nghe được một ít lời đồn đãi.
- Các ngươi nghe nói chưa? Hậu nhân của Thái Dương Thánh Hoàng trở về, ngày nay rất cường đại!
- Thật vậy chăng! Người của nhất mạch này không phải bị giết sạch rồi sao? Ngay cả tiên kinh đều sớm thất lạc rất nhiều vạn năm, ngày nay còn có thể xuất ra nhân vật lợi hại gì?
- Ngươi đã quên rồi sao? Ngày xưa người thanh niên tên là Diệp Phàm kia cứu đi huyết mạch duy nhất trong tộc đó!
...
Ngay từ nhiều ngày qua, tin tức Diệp Đồng trở về đã loan truyền rộng rãi, bởi vì có người nhìn thấy hắn đi tế tổ.
Đó là một vùng đất tan hoang, dãy núi sụp đổ, cung điện dập nát, gạch ngói vụn khắp nơi xen lẫn vô số hài cốt thi thể, nơi nơi toàn ngập hắc vụ trở thành một mảnh đất khô cằn sỏi đá.
Hơn nửa tháng qua, mỗi đêm khuya đều có tiếng người khóc lóc, vô cùng bi thương. Tu sĩ đi ngang qua phát hiện kỳ quái dừng chân quan sát, nhìn thấy Diệp Đồng.
Qua hai ngày lại truyền đến tin tức kinh người, Diệp Đồng giương cung bắn Kim Ô, tru giết sạch sẽ toàn bộ hơn mười người chạy tới tuần tra di chỉ Thái Dương Thần Đình.
Điều này tự nhiên dẫn phát lên chấn động lớn, Diệp Đồng cường thế vượt quá dự liệu của mọi người. Hắn hoàn toàn không có né tránh, như muốn quét ngang Kim Ô nhất mạch.
- Thật sự phải có một trận chiến, khẳng định Kim Ô Vương ngồi không yên!
- Tiêu diệt Thánh Hoàng Nhân tộc nhất mạch, là phải bị trời phạt, ta có dự cảm, Kim Ô bộ tộc hung tàn ác độc quá phận, ngày lành sắp tận rồi!
- Mấy ngày nay, người trẻ tuổi tên là Diệp Đồng kia cũng không hề rời đi, ở nơi đó xây dựng phần mộ, thực đủ dũng khí nha!
Dãy núi không có một ngọn cỏ được Diệp Đồng dọn dẹp xong xuôi, hắn khóc đến mắt sưng vù. Đã nhiều ngày hắn đi qua rất nhiều địa phương, nhưng không có tìm được thi thể cha mẹ. Hắn từng đi Bắc Hải màu đen, cũng không tìm được thi thể hài cốt của lão bộc táng trong đại dương mênh mông đó.
Cuối cùng, trong tất cả thân nhân, hắn chỉ tìm được một bộ hài cốt còn nhỏ, Diệp Đồng khóc đến chỗ thương tâm đập đầu trên mặt đất, thể xác và tinh thần đều run rẩy.
Năm đó tỷ tỷ so với hắn đâu có lớn bao nhiêu? Lại ở trong nguy nan không ngừng an ủi hắn, cuối cùng lại chắn trước người hắn, đến nay nghĩ đến đều làm hắn đau xót xé rách tim gan.
Cô gái gầy yếu, thân thể mong manh, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng thoáng lộ nụ cười xinh đẹp, dừng hình ảnh ở trong lòng Diệp Đồng, làm cho hắn mỗi khi nhớ tới trái tim đều như bị xé nát, nước mắt tuôn tào, hắn như một con sói đơn độc bị thương, không kiềm nổi ngửa mặt lên trời gào rống.
- Kim Ô tộc! Diệp Đồng ta không phải là người hiểu sát, không nghĩ đi làm chuyện tuyệt diệt. Nhưng năm đó ngươi ra tay lại một người đều không để sống sót, diệt tộc của ta, ta phải chém bọn ngươi ngàn vạn đao!
Diệp Đồng cho tới bây giờ chưa từng quát khàn cả giọng giống như hôm nay, lần đầu tiên hắn hung hãn như vậy, sát khí sôi trào, thổi quét lên bầu trời cao, đám mây cuối chân trời bay tán loạn, mà xa xa lại có dãy núi sụp đổ xuống!
Không cần hắn đi tìm Kim Ô nhất mạch, trong lúc hắn xây dựng phần mộ, mai táng vô số xương trắng trong di chỉ, Kim Ô nhất mạch đã có người đến đây đánh tới cửa.
Hơn nữa, lai lịch không nhỏ, là một vị Thánh nhân dẫn dắt đại quân trùng trùng điệp điệp.
- Nghiệp chướng ngày xưa, hôm nay còn dám trở về! Ngay cả ông trời đều muốn diệt nhất mạch các ngươi này! Đáng thương cho Thái Dương Thánh Hoàng uy danh một đời, trong tộc phải tuyệt hậu!
Lão Kim Ô lĩnh quân này nói chuyện thật cay nghiệt, lời nói ác độc, tiến hành khiêu khích.
- Một cái hóa thân mà thôi, Kim Ô nhất mạch các ngươi sợ rồi sao, nên muốn thử, chân thân không dám tới đây, các ngươi cũng chỉ là chịu chết mà thôi!
Diệp Đồng rống giận.
Uy áp Vương của Thánh nhân thi triển ra hết, không lưu tình chút nào. Trong phút chốc, nơi nơi đều là quang hoa cuồn cuộn mãnh liệt, nơi nơi đều là thần mang, hắn vươn ra một bàn tay to vỗ một cái Thánh giả phía trước vỡ nát tan tành.
về phần cái gọi là đại quân, tất cả đều là lông chim màu vàng hóa thành, đều không phải là thân thể chân thật.
Kim Ô tộc xuất động hóa thân thánh giả đi thăm dò, kết quả bị giết sạch sẽ, truyền đi khắp đại lục.
- Vừa lúc phải đi ngang qua, chúng ta cũng đi nhìn một cái. Kẻ làm sư phụ ta này nếu như không xuất ra chút sức lực thì cũng thật khó coi!
Diệp Phàm bọn họ nhận được tin tức, liền một đường đi thẳng hướng tây bắc, vừa lúc theo đường nhỏ đi tới di chỉ Thái Dương Thần Đình.
Thần Châu chấn động lớn, mọi người đều ý thức được Diệp Đồng cường đại, Kim Ô tộc lần này phiền toái lớn rồi, hơn phân nửa thật sự vì chuyện tàn sát đẫm máu ngày xưa mà phải trả giá.
- Ngay cả hậu đại của Thánh Hoàng Nhân tộc ta đều dám giết sạch sẽ, thật quá càn rỡ!
Tự nhiên có rất nhiều người hy vọng Diệp Đồng chính tay đâm chết cừu địch.
Thần Châu, cuồng phong gào thét xảy ra chấn động kịch liệt. Kim Ô bộ tộc giận dữ: một tên dư nghiệt ngày xưa mà thôi, lúc này mới qua bao nhiêu năm mà lại trtrởng thành tới mức này, làm cho bọn họ vừa giận vừa sợ.
- Trtrởng thành quá nhanh, cần phải gạt bỏ, tế ra Đại Thánh sát trận của gia tộc, dùng hết toàn lực diệt sát!
- Thể chất của hắn độc nhất vô nhị cùng với Thái Dương Thánh Hoàng, ngày nay trở về hẳn là còn mạnh hơn so với chúng ta tưởng tượng, không chỉ cần xuất động sát trận, còn phải cầm Đại Thánh khí, đánh giết triệt để, cũng phải thinh nội tình xuất thế!
Kim Ô nhất mạch từ trên xuống dưới đều đằng đằng sát khí, cường thế nhiều năm như vậy, ngày nay bị người sát phạt, làm cho bọn họ luôn luôn cao cao tại thượng, nô dịch tứ phương, nay cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong một ngày này, sát khí cuồn cuộn, không khí chiến tranh dầy đặc, Kim Ô tộc gây chiến, xuất động rất nhiều cường giả. Lần này không phải hư ảnh, mà là chân thân chúng cường giả buông xuống.
Một chiếc lại một chiếc chiến xa cổ “ù ù” vang động, nghiền áp bầu trời, chiến khí mênh mông chạy tới hướng tây bắc Thần Châu, lại lần nữa buông xuống cổ địa năm đó bọn họ công phá.
Cũng không biết đến đây bao nhiêu con Kim Ô, đầy trời đều là bóng dáng màu vàng, giương cánh rậm rạp che phủ bầu trời. Là đại động viên toàn bộ Kim Ô tộc, đội quân này nếu muốn tiêu diệt vài đại tộc đều không thành vấn đề.
- Nghiệp chướng ngươi nạp mệnh đi!
Kim Ô tộc hét lớn.
Vẫn như cũ là vùng cổ địa này lại lần nữa xảy ra một hồi thảo phạt.
Núi sông vỡ nát, ữái tim Diệp Đồng như bị đao cắt, năm đó đúng là nhóm người này hủy diệt toàn gia viên của hắn, giết chết người thân của hắn, lưu lại cả đời thống khổ cho hắn.
Hắn ôm lòng căm phẫn xuất kích, đại chiến với Đại Yêu cảnh giới Thánh Vương đối diện, đó là nội tình của Kim Ô tộc!
Từng đôi cánh màu vàng giương rộng, từng gương mặt dữ tợn hiện lên, tất cả đều cười lớn tàn khốc. Chiến xa chật ních bầu trời, vô cùng tận trận văn ép xuống.
- Tiểu súc sinh rời đi nhiều năm, còn dám trở về! Đúng là tự tìm đường chết!
Cường giả Kim Ô đồng loạt ra tay, đại trận sống lại, đồng thời có Đại Thánh khí ép xuống, uy áp cuồn cuộn mãnh liệt, định giam cầm Diệp Đồng, ngay khoảnh khắc lấy tính mạng của hắn.
Loại công kích này đủ sức để phá tan bất cứ một đại giáo bất hủ nào, ngày nay lại toàn bộ tập trung vào một người, có thể nói Kim Ô tộc cực kỳ coi trọng đối với hắn.
Diệp Đồng tuy rằng bi thương phẫn nộ, nhưng cũng không mất đi bình tĩnh. Hắn được Diệp Phàm truyền thụ, nắm giữ bí quyết chữ “Hành”, vẫn chưa rơi vào trong tử cục. Hắn dùng một tốc độ những người khác không thể lý giải, ngay khoảnh khắc vượt ra xa hơn mười dặm, tránh khỏi bố cục phải chết kia.
- Tiểu nghiệp chướng chạy đi đâu! Cho dù ngươi là hậu nhân của Thái Dương Thánh Hoàng cũng không sống được, hoàn toàn chung kết đi!
Cường giả Kim Ô tộc rống to, lại đồng loạt động thủ, bức tới phía trước.
- Tới vừa lúc!
Xa xa, Diệp Phàm, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch tới nơi.
Bọn họ ở trên đường nghe được tin tức, đại sự bực này làm sao có thể không ra mặt. Trước tiên đuổi tới mỗi người đều thần sắc vô cùng lãnh liệt, sát khí xông
thẳng lên trời cao.
Đây không chỉ là đệ tử của Diệp Phàm, mà cũng là đồ đệ của Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch, thậm chí có thể nói bọn họ còn quan tâm hơn so với Diệp Phàm, bởi vì Diệp Đồng là được bọn họ nuôi lớn.
- Chỉ bằng các ngươi cũng dám lấy thế đông ép đệ tử ta?!
Lệ Thiên rộng giận.
Mà Yến Nhất Tịch là người lịch sự tao nhã, lúc này cũng sắc mặt xanh mét, trực tiếp tế ra Thần Nữ Lô, Thần lô nở rộ ra vô số màu sắc rực rỡ loá mắt.
“Keng!”
Lệ Thiên vỗ một cái ra ngoài, ngay khoảnh khắc Thần lô phóng đại, vô cùng to lớn, ào ào phóng tới hướng đại trận Kim Ô tộc. “Ầm” một tiếng toàn bộ bị va chạm dập nát.
Đại Thánh binh của Kim Ô tộc cũng ở phía sau đánh vào Thần Nữ Lô, mọi người Kim Ô tộc cõi lòng đầy hy vọng, kết quả sắc mặt lại lần nữa trắng bệch: Đại Thánh khí của Kim Ô tộc hoàn toàn không thể so với Thần Nữ Lô, không có một chút trì hoãn trực tiếp bị đánh thành bột mịn!
- A...
Đầy trời Kim Ô gào thét thảm thiết, cũng không biết có bao nhiêu con Kim Ô hóa thành màn sương máu, bị mai táng trong con lốc năng lượng thật lớn này.
Mà Diệp Phàm cũng ra tay, bảo vệ nguyên vẹn núi sông hiện trường phía dưới, bảo vệ phần mộ, không để di chỉ Thái Dương Thần Đình gặp phải công phá.
Xa xa mọi người trông thấy mà kinh sợ, biết rõ Kim Ô tộc xong rồi, có cường giả như vậy ra tay, dù là nội tình ra hết cũng không có cách nào, nhất định phải xoá tên rồi!
- Kim Ô Vương, chạy đi đâu!
Diệp Đồng rống to, nhớ rõ năm đó có tên Vương giả đại thành này, ngày nay dĩ nhiên đã trở thành Thánh Vương, nhưng hắn không sợ.
Kim Ô Vương sắc mặt trắng bệch, hắn nhận ra Diệp Phàm, thấy rõ Thần Nữ Lô, tuyệt đối không nghĩ tới những người ngày xưa đó, hiện nay lại khủng bố như vậy.
Hơn phân nửa Kim Ô còn lại, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch không có tiếp tục ra tay, mục đích chỉ là hủy diệt sát trận và Đại Thánh khí, còn lại chính là để cho Diệp Đồng xử lý.
- Nếu đã ra tay, ngay hôm nay nên có kết quả đi!
Diệp Phàm dứt lời, trực tiếp xé rách hư không biến mất tại chỗ, hắn tới ngay tổ địa của Kim Ô tộc.
Hiển nhiên, nơi này có Đại Thánh pháp trận, hắn giương cung cài tên bắn ra một mũi tên xé rách thiên địa, sơn môn phía dưới trực tiếp vỡ nát, đại trận bị xé mở!
Khi mũi tên thứ hai bắn xuống, cả tòa pháp trận trong Kim Ô tộc bị phá hủy hầu như không còn, hắn quát to:
- Thái Dương Thánh Hoàng công đức lớn như vậy, các ngươi cũng dám máu lạnh ra tay, hủy diệt bộ tộc của người, kẻ tham dự năm đó lưu lại, kẻ không ra tay mau mau rời đi!
Trong trọng địa Kim Ô tộc, tất cả đều sớm bị dọa cho hoảng sợ, không còn thấy chút nào vẻ càn rỡ ngày xưa, quả thực đã kinh hoảng vỡ mật, cả tộc đồng loạt bỏ chạy, mặc kệ ngày xưa có ra tay hay không, tất cả đều chạy trối chết, không dám ở trong này chống đỡ.
Diệp Phàm cũng không đuổi theo, vươn ra một bàn bàn tay to bắt lấy toàn bộ, rồi sau đó xé mở hư không, ném bọn chúng vào di chỉ Thái Dương Thần Đình.
Mà chính hắn thì ở lại, phải hủy diệt cả cổ địa này, sợ nơi này còn có thứ gì cổ quái, đả thương đệ tử của mình.
“Ầm!”
Diệp Phàm bắn ra một mũi tên, trực tiếp bắn nổ tung một tòa cổ thành, hóa thành tro bụi.
“Ông!”
Hào quang tỏa sáng rực lên, quả nhiên địa phương này có điều cổ quái, vật kiến trúc trên mặt đất toàn bộ bị hủy diệt, nhưng trong lòng đất lại hiện ra trận văn còn phức tạp hơn.
- Tiểu bối ngươi dám!
Bảy tám thân ảnh phóng vọt lên trời cao, vỡ nát Thần Nguyên, trong đó lại có một vị Đại Thánh!
Một hồi chiến đấu kịch liệt, trận văn sống lại vô cùng đáng sợ, phối hợp với những người này ra tay, loạn thiên động địa. Tất cả cường giả Tử Vi cổ Tinh Vực đều rúng động, phóng vọt lên vòm trời quan sát.
Cuối cùng, Diệp Phàm trở về, trên người có điếm điếm vết máu, toàn bộ là máu Kim Ô tộc, cổ địa Kim Ô tộc bị hắn san thành đất bằng!
- Lưu lại cho Diệp Đồng tự mình giải quyết đi!
Diệp Phàm thở dài một tiếng, cường giả mạnh nhất đều bị hắn quét sạch, bởi vì Đại Thánh vượt qua phạm vi Diệp Đồng có thể đối phó.
Ngày nay, hắn không cần lo lắng, có hắn chấn nhiếp như vậy, nghĩ rằng cũng không có người nào dám ầm toán đệ tử của hắn.
- Đi thôi, tiếp tục thẳng đường hướng tây bắc!
Diệp Phàm, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch rời đi, chỉ còn lại có một mình Diệp Đồng tại đây vừa khóc lớn trong thiên địa vừa ẩu đả. Di chỉ Thái Dương Thần Đình trở thành trường chém giết nhuộm máu.