Binh khí Đại đế viễn cổ giằng co, có tới năm kiện, đây là việc chưa từng có từ trước tới nay. Chúng nó nếu đều thức tỉnh, giao đấu với nhau thì căn bản không thể tưởng tượng được hậu quả như thế nào nữa. Cả khu vực này biến mất cũng không phải là không có khả năng.
- Thật nghĩ rằng hai kiện Đế binh cùng một chỗ đã đủ hiệu lệnh thiên hạ sao ?
Trong hai tròng mắt tối đen bắn ra hai luồng ánh sáng, cười lạnh không thôi nói.
Mà nay ba kiện Đế binh đối kháng hai kiện Đế binh, chiếm cứ chủ động tuyệt đối, căn bản không hề e ngại.
- Các ngươi thật muốn gây chiến sao ? Từ sau thời thái cổ, còn chưa từng có chuyên năm kiện Đế binh giao đấu với nhau đâu! Nếu thật sự diễn ra thì thiên địa này xuất hiện vài lỗ thủng đó!
Hoàng chủ Cửu Lê Thần triều mở miệng.
- Đây là do các ngươi gây ra, còn cảm giác kỳ quái sao ?
Khổng Tước Vương cười lạnh, dung mạo hắn tuấn tú xuất trần nhưng lại có khí thể quân lâm thiên hạ!
- Lục đồng chính là chí bảo Trung Châu ta, ngoại nhân căn bản không thể mang đi, các ngươi dù nắm giữ ba kiện Đế binh thì sao ? Đừng tưởng Trung Châu ta chỉ có hai kiện này!
Người trong bóng tối mở miệng, khẩu khí rất cương ngạnh.
Ầm!
Lão mù thúc dục Thôn Thiên Ma Quán, chấn ra một lũ Đế uy Cực Đạo, như trăm vạn núi lửa phun trào áp về phía trước, vô cùng mạnh mẽ.
- Ngươi nói nếu muốn lưu người, càng muốn lưu lại khối lục đồng, còn muốn uy hiếp chúng ta sao ?
Một câu nói của hắn như chấn động trời cao, sau cùng như tiếng sấm từ tận cửu thiên, ầm ầm rung động.
- Các ngươi muốn cũng chỉ là si tâm vọng tưởng thôi! Nếu muốn Khối Lục Đồng thì sao không vào Hóa Tiên Trì mà tìm kiếm, giờ lại muốn cướp bóc! Đúng là chuyên nực cười.
Thanh âm Xích Long đạo nhân leng keng hữu lực.
Song phương đều rất giận dữ, lời lẽ vô cùng cứng rắn, căn bản không có ý tứ lui binh. Năm kiện Đế binh thức tỉnh, loại khí cơ này khiến nơi này như biến thành một mảnh địa ngục.
Một cỗ dao động kinh khủng chấn ra, như sóng thần liền trời, kinh tâm động phách. Những người không có Đế binh máu huyết như sôi trào!
- Thánh chủ Cơ gia, các ngươi có gì nói ?
Người của Cửu Lê Thần triều lên tiếng.
- Có kẻ muốn giết con cháu kiệt xuất nhà ta, sự tình không thể dễ dàng bỏ qua được!
Thánh chủ Cơ gia nói.
- Ta nghĩ các ngươi giết nhiều người quá rồi!
Người trong bóng tối lạnh lùng nói, mang theo một loại dao động kiếp người.
- Còn chưa đủ đâu!
Lão mù nói tiếp, nhìn nhìn đám người Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy nói:
- Các ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao ? Khinh thường mười ba đại cường đạo Bắc Vực ta vô năng sao ? Muốn diệt sạch hậu nhân của chúng ta sao ?
Lời của hắn càng lúc càng lạnh, khác hẳn bộ dáng thường ngày. Câu cuối cùng như gào lên, quyết không để yên.
- Truyền nhân của Thanh Đế mà các ngươi cũng dám giết sao?
Khổng Tước Vương cũng cao giọng quát hỏi, binh khí Yêu Đế trong tay bích quang hướng tiêu, tràn ngập sương mù hỗn độn.
- Thật sự là muốn đánh một hồi sao ?
Người trong bóng tối cường ngạnh mở miệng, căn bản không có chút nhân nhượng.
- Chẳng lẽ sợ các ngươi sao ? Cùng lắm thì phá hủy cả Trung Châu!
Xích Long đạo nhân tiến lên, thanh âm như tiếng chuông vang vọng, leng keng hữu lực, lời nói vô cùng dọa người.
Phá hủy Trung Châu ? Mọi người xa xa không khỏi hoảng sợ. Đế binh hoàn toàn thức tỉnh có thể làm được, tuyệt đối đủ để phá nát cả Trung Châu này.
Tới hiện tại, tỉnh thể đã không thể khống chế được, thoát khỏi sự khống chế của mọi người. Mà nay các thể lực lớn đều không nhượng bộ, đều rất cương nganh, nếu ra tay sẽ là một hồi thiên đại tai nạn.
- Các ngươi không nghĩ cho ngày sau sao ? Nếu là đại chiến, hậu quả sẽ như thế nào ?
Một cường giả Trung Châu truyền âm.
- Sau này ra sao thì ra, hôm nay phân sinh tử, binh khí Cực Đạo quyết đấu! Không phục thì đánh cho trời sập đất nát, sinh tử do mệnh!
Khổng Tước Vương nói.
Ầm!
Cũng không biết là ai ra tay trước, thần uy Đại đế cổ thức tỉnh, cuồn cuộn mãnh liệt, bao phủ mấy ngàn dặm, tràn ngập phiến đại địa Tàn Lĩnh này, mỗi tấc không gian đều đang run rẩy
- Ầm!
Vài Đế binh thức tỉnh, đánh xuyên qua bầu trời, như đại bàng gặp gió bay vạn dặm, thần năng Đại đế cổ tái hiện, như muốn xuyên việt cổ kim.
- Hai kiện Đế binh quyết đấu ba kiện Đế binh, chắc chắn thất bại!
Ở nơi xa xa, mọi người đều như hết hồn, không ngừng lùi xa. Nơi này căn bản không thể ở lâu.
- Có lẽ sẽ xuất hiện kiến Đế binh thứ sáu!
Có người đoán.
Ầm!
Quả nhiên điều có người phỏng đoán đã thành hiện thực, một con đại long hoành không bay tới, long áp vô song, áp tháp muôn đời. Khí tức công phạt vô cùng tuyệt thế.
Thái Hoàng Kiếm xuất hiện.
Bọn họ dù sao cũng là người Trung Châu, nhận được cầu viện lập tức ra tay, đối kháng ba kiện Đế binh Đông Hoang. Thực lực hai bên lập tức được giữ cân bằng.
Sáu kiện Đế binh cùng lúc hiện ra, đều đã thức tỉnh, ảnh hưởng tới tương lai vận mệnh, đúng là đại sự kinh thiên ảnh hưởng tới cả Thần Nguyên vô tận này.
Sáu kiện Đế binh cùng lên, vọt lên đủ loại khí tức Đại đế, dường như có sáu vị Đại đế sống lại, dao động năng lượng khủng bố trấn áp cả Tần Lĩnh, quét khắp Trung Châu.
Đông!
Cuối cùng vòm trời bị đánh vỡ, xuất hiện một cái đại động khủng bố, xuyên ra cả tinh không bên ngoài.
Bọn họ cũng không phải là Đại đế, không phải Thánh linh, không thể khiến Đế binh hoàn toàn phóng thích nhưng dù vậy cũng vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, sáu đạo chùm sáng cùng bắn ra, biến mất ngoài bầu trời.
Ở giờ khắc này, bao nhiêu người trên Trung Châu này hoảng sợ thất sắc, tất cả đều nhìn về phía nơi này. Loại khí tức này chấn kinh tất cả những nhân vật tuyệt đỉnh.
Mặc dù xa mấy chục ngàn dặm, chỉ cần thực lực đủ mạnh là có thể cảm ứng được khí tức Đại đế cổ, thần năng mênh mông cuồn cuộn như có cổ để tái sinh.
Ở Đông Hoang, một thân ảnh tóc tai bù xù cao lớn bay lên, nhìn về phía xa xa, thật lâu không nói gì.
Ở Tây Mạc, trong một điện thờ cổ xưa, một Thánh Viên thân mặc cà sa, đẩy ra cửa miếu rách nát phủ đầy bụi bặm, từ từ dâng lên, nhìn về phía Trung Châu.
Trong Ngũ Đại Vực, những nhân vật lánh đời của các Thánh địa, thần triều, cổ miếu, Thần điện đều chấn động.
Thái cổ chủng tộc, người mạnh nhất đang ngủ say cũng bỗng nhiên bừng tỉnh, dùng thần thức quan sát Trung Châu xa xôi.
…
Giờ khắc này, thiên hạ chấn động, những cường giả kinh hãi, ai ai cũng sợ hãi nhìn về phía Tần Lĩnh của Trung Châu.
- Khí tức Đại đế cổ!
- Sau kiện Đế binh cùng khởi, nếu thật sự va chạm thì có thể sánh ngang một lần hắc ám đại động loạn, cũng không có bao nhiêu sinh linh còn tồn tại, cả Trung Châu cũng phải tứ phân ngũ liệt.
- Thật muốn giao đấu sao ? Chúng ta đều sẽ phải trở thành tội nhân thiên cổ!
Người của Cửu Lê Thần triều lên tiếng.
- Hết thảy đều là do các ngươi gây ra!
Khổng Tước Vương nói.
Bọn họ cường thế chỉ vì muốn bức đối phương theo ý mình nhưng nếu thật sự giao đấu thì đây sẽ là một hồi đại tai nạn không thể chịu đựng nổi.
Bởi vì theo truyền thuyết, ở thời thượng cổ, thật sự phải quyết chiến đấu giữa hai Đế binh thì đều lựa chọn ra ngoài tinh không giao chiến, bằng không thiên địa sẽ phải hủy diệt.
Nhưng những người đó đều là Thánh nhân viễn cổ. Chỉ có bọn họ mới có thể rời khỏi phiến thiên địa này, rời ra ngoài thiên địa.
Trên phiến thiên địa này, không hề ít Đế binh đã san bằng đại địa, hình thành những địa vực mênh mông mà sinh linh tuyệt diệt. Không tới vạn bất đắc dĩ, không ai muốn tạo ra đại chiến có hậu quả như vậy!
Đông!
Dao động đáng sợ truyền ra, sáu kiện Đế binh vẫn chỉ áp chế lẫn nhau, chung quy chưa thật sự đánh tới. Thời kiểm này vô cùng đặc biệt, không ai không kiêng kị.
- Giết Thánh thể, lưu lại Khối Lục Đồng, chúng ta coi như chưa từng có gì phát sinh!
Người trong bóng tối mở miệng.
- Không cần phải gây chiến, tru sát Diệp Phàm, những chuyện khác có thể thương lượng!
Thánh chủ Vạn Sơ mở miệng. Hắn không có Đế binh nhưng cũng là người một Thánh địa, lời nói rất có phân lượng.
- Lời ấy sai rồi? Vì sao phải giết Thánh thể!?
Một vị đại năng Khương tộc lên tiếng. Gia chủ Phong tộc phản đối.
Yêu chủ Nam Lĩnh, Thần tăng Tây Mạc... đều đứng ở xa xa, nhìn chăm chú lại nơi này! Ai ai cũng có lai lịch cực lớn.
Tới hoàn cảnh này, Diệp Phàm không có ý sợ hãi. Hắn và đám người Lý Hắc Thủy đều dùng tới Thần Tuyền, điều trị thương thể.
- Chạy ra ngoài, không cần quay đầu lại!
Đột nhiên một thanh âm truyền tới, không nghe ra được là giọng nam hay nữ.
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, nhanh chóng lao ra ngoài, hai khối lục đồng luôn lơ lửng trên đầu, mây mù lưu động.
- Còn muốn chạy?
Thánh chủ Tử Phủ cười lạnh, thanh âm từ rất xa truyền tới.
- Thánh chủ Cơ tộc ngươi mang cô bé rời đi, bằng không chúng ta có thể ngộ thương nó!
Hoàng chủ Cửu Lê Thần triều lạnh lùng lên tiếng.
- Lão mù, Xích Long đạo nhân, mang hậu bối các ngươi đi đi, bằng không lát nữa lại sinh ra hiểu lầm!
Người trong bóng tối cũng lạnh lùng nói.
Keng!
Đột nhiên, Đế binh chấn động, Thái Hoàng Kiếm xé qua trời không, Cửu Lê Đồ rung chuyển, một kiện Đế binh khác trong bóng tối cũng phá toái hư không.
- Là ai ?
Ba đại thể lực truyền thừa bất hủ đều khiếp sợ. Có người ra tay quấy nhiễu Đế binh. Đây cũng đúng là quá dọa người. Đế làm được thể này ít nhất cũng phải là một vị Thánh nhân.
Hơn nữa, hơn phân nửa người này nắm giữ bí quyết chữ Binh, có thể nắm binh khí cả thiên hạ trong tay, có uy hiếp rất lớn đối với bọn họ!
- Là vị tiền bối nào?
Ba thể lực lớn này đều kinh hãi. Bọn họ không lo lắng vũ khí Cực Đạo bị cướp đi vì vẫn còn có thể triệu hoán. Thậm chí nếu đã có phòng bị thì chỉ sợ ngay cả Thánh nhân viễn cổ cũng không có cơ hội.
Nhưng hiện tại ở vào trạng thái đặc biết, ba kiện Đế binh khác đnag chấn nhiếp, nếu có thêm một Thánh nhân viễn cổ xuất hiện, bọn họ tuyệt đối lâm vào hạ phong.
Ông!
Đế binh dị động, Cửu Lê Đồ, Thái Hoàng Kiếm đều nảỵ lên nhưng do đã có phòng bị, không bị đối phương hút đi nhưng cũng rất không ổn định.
Xoát!
Diệp Phàm như một quang ảnh lao ra, ba đại Thần triều trơ mắt nhìn, không dám phát động Đế binh Cực Đạo, mặc hắn viễn độn.
- Khụ...
Diệp Phàm nghe được một tiếng ho khan vô cùng quen thuộc, một thanh âm rơi vào tai hắn:
- Già rồi, kéo chút hơi tàn tới được lúc này đã là kỳ tích, ra tay hai lần đã không còn khí lực nữa.
Diệp Phàm giật mình. Ở nơi Tần Lĩnh này thật sự có một vị Thánh nhân nhưng thân thể đã không ổn, dường như tính mạng cũng không còn được lâu nữa.
- Đi đi!
Thanh âm kia lại vang lên.
- Chẳng lẽ là hắn?
Diệp Phàm chân đạp bí quyết chữ Hành, hóa thành một tia chớp lao về phía chân trời, tốc độ kinh người, như một quang ảnh.
- Tiểu Diệp tử... Chúng ta đi?
Cơ Tử Nguyệt suy yếu mở mắt nói.
Những người ở hư không vô tận cũng không biểt có Thánh nhân can thiệp, ai cũng giật mình, không biết vì sao hắn lập tức lao ra.
- Tới lúc này mà ngươi còn muốn chạy ?
Thánh chủ Vạn Sơ bay tới, dẫn theo cả một đám người.
Ngoài ra, Thánh chủ Tử Phủ cũng dẫn một đám người khác xuất hiện, cùng nhau vây lấy hắn.
- Các ngươi đây là có ý gì ?
Cao thủ Khương gia và Phong gia chủ tiến lên, đối mặt người hai đại Thánh địa.
- Ầm!
Cơ Tử Nguyệt thúc dục pháp lực, lại quán nhập thân thể Diệp Phàm, nàng lại càng suy yểu hơn.
- Tử Nguyệt, không cần như vậy! Cùng lắm thì tiễn tất cả cùng đi!
Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng, tể ra Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh.
- Khụ... Ta không sao!
Sắc mặt Cơ Tử Nguyệt trắng bệch.
Gần như nháy mắt, toàn thân Diệp Phàm tràn ngập pháp lực, thần quang trong mắt lóe sáng, sát khí cũng dần dâng lên.
Phốc!
Huyết quang lóe ra, Diệp Phàm nhoáng cái vượt qua, lập tức giệt sát một đám người. Trong đỉnh rơi ra một khối Thần Nguyên, sát khí vô tận.
- Ahhh...
Thánh chủ Vạn Sơ hét thảm một tiếng, nửa người nát bấy, lập tức bỏ chạy như gặp quỷ.
Phốc!
Thánh chủ Tử phủ muốn đoạt đỉnh, cũng không ngờ bên trong có dị vật rơi ra, phần ngực vỡ nát, bỏ chạy thục mạng.
Xoát!
Diệp Phàm dùng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh thu hồi Thần Nguyên phong ấn Thánh nhân thái cổ nhảy ra, huy động Cửu Thần Binh, giết hết hơn mười tên Thái thượng trưởng lão trước mặt.
- Đó là ?
Thánh chủ Tử Phủ thất sắc, nhưng Diệp Phàm đã thi triển bí quyết chữ Hành chạy mất.
Thánh chủ Vạn Sơ cùng hắn lao lên ngăn cản nhưng vừa rồi bị trọng thương, tu vi chỉ còn một nửa.
Phốc phốc!
Diệp Phàm phân biệt cắt đứt mỗi người một cánh tay rồi viễn độn, không quay đầu lại, nhoáng cái đã biến mất. Những đại năng xung quanh muốn ra tay đã không còn kịp, tốc độ của hắn thật sự quá nhanh.