Mục lục
[Dịch] Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây nhất định là chí tôn trong Địa phủ, cái loại khí tức này không thể sai. Chỉ cỏ người như thế mới có thể uy áp chín tầng trời như vậy, mặc dù trên người tuôn chảy máu đen cũng vẫn như thế.

Âm binh âm tướng sớm đã tản đi, nơm nớp lo sợ, không dám lại đây, không chịu nổi khí tức của hai vị chí tôn, tất cả đều sợ hãi.

- Minh Hoàng?!

Diệp Phàm quát hỏi.

Đối phương là chí tôn không sai, nhưng hắn cũng là tồn tại cấp số này, trực tiếp quát hỏi căn bản là không sợ, vì vốn chính là kết thúc mà đến.

Chiến y Minh Thiết lấp lánh ô quang, nhưng không ít chỗ bị vỡ nát, máu đen nhỏ giọt thành vùng, người kia ngồi ở trên bực thềm trước Trấn Ngục Điện, tay chống chiến qua, đồng tử như hai lưỡi đao sắc bén. âm trầm nhìn lại.

Hắn ngay cả đầu đều bị cái mũ Minh Thiết màu đen che khuất, chỉ có mắt, miệng lộ ra ngoài, ngay cả tóc đều không thể nhận ra, khó trông thấy rõ gương mặt.

- ngươi đã tới chậm rồi!

Hắn nói một câu, tuy rằng đơn giản, nhưng lại nói ra rất nhiều chuyện.

Từ giọng điệu lạnh lùng cùng với dao động có điểm không ổn định của hẳn có thể cảm ứng được, hắn bị thương rất nặng. Hiển nhiên có điều chỉ rõ Xuyên Anh đã chết, mà hắn cũng không còn ở đỉnh phong.

Diệp Phàm theo dõi hắn, nhìn xuyên qua cửa điện nửa khép nửa mờ phía sau hẳn, thấy được điểm điểm vết máu, cùng với mấy mảnh nhỏ của cây côn đá, đó là máu và binh khí của Xuyên Anh.

Mặc dù hắn biết đã tới chậm, sớm đã trở thành định cục, nhưng trong lòng hắn vẫn như trước có bi thương, đúng là một ngày hắn độ kiếp đó, đệ nhất thần tướng của Thiên Đình cổ biến mất trên đời này.

- Vậy ngươi phải đi chôn cùng đi!

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Hắn không muốn nói lời vô nghĩa, tung một chưởng ấn tới phía trước, thong thả mà hữu lực, địa phương này lập tức nổi sấm gió mãnh liệt. Thần Ma gào rống, một kích tùy ý như vậy đã khiến cho thiên địa thất sắc, nhật nguyệt mất sáng!

“Keng!”

Minh Hoàng vung chiến qua màu đen trong tay ngăn cản, tia lửa bắn ra bốn phía, hắn bay tung lên, hộc máu, bị đánh bay vào cung điện to lớn phía sau, vật kiến trúc cổ xưa sụp đổ một mảng lớn.

Cường đại như chủ nhân Địa phủ, cũng máu tươi tưới trong cổ điện to lớn như vậy, khiến mọi người rúng động, tất cả âm binh âm tướng ở xa xa đều sợ hãi, hoàn toàn phát lạnh trong lòng.

Mà suy xét từ một góc độ khác, cùng đủ để nói rõ sự đáng sợ của Minh Hoàng, sớm đã bị thương nặng, nhưng ở dưới một kích cái thế của Thánh thể đại thành mà không vỡ nát, có thể thấy được chiến lực vô thượng của hắn.

- Ngươi quả thực đã già rồi!

Diệp Phàm nói không nể tình.

- Đúng! Ta già rồi!

Minh Hoàng đứng lên trong miệng đầy máu đen, chống chiến qua, nói:

- ngươi không đến, ta cũng không còn thời gian bao lâu. xem như là chôn cùng... với người kia!

Diệp Phàm nghe vậy giật mình, hắn biết đệ nhất thần tướng của Thiên Đình cổ rất cường đại, nhưng lại không nghĩ tới nghịch thiên đến mức này. Khó trách được Đế Tôn đặc biệt coi trọng, đích thân phong ấn hắn, từng nói hắn sinh ra sai làm thời đai nếu không hắn đã thành Đế.

Đồng thời, Diệp Phàm cũng cảm thấy Địa phủ thực không thích hợp, chẳng lẽ ngày nay chỉ có một Minh Hoàng sao? Nếu như thế hôm nay hắn đủ sức để san bằng nơi đây cho thế gian từ nay về sau không còn có Địa phủ!

Diệp Phàm rất lạnh lùng bức đi tới phía trước, tiếng bước chân vang vọng trong đại điện. Nơi này có trận văn Hoàng Đạo dầy đặc, nhưng cùng khó mà cản trở nửa bước chân của hắn.

- Ngươi không muốn tâm sự với ta sao? Ta chỉ là một người sắp chết mà thôi, ngươi không giết, thời gian của ta cũng không còn nhiều!

Minh Hoàng cười nói, trong miệng tuôn máu, mi tâm cũng vỡ ra, tràn ra máu đen.

- Nói đi! Ta muốn nghe một chút!

Diệp Phàm đứng ở trung tâm điện phủ, nhìn xuống chí tôn ngày xưa.

Minh Hoàng cũng là người phi phàm, cũng không muốn bị người đối đãi như vậy. Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người chậm rãi đi lên ngai vàng cao nhất kia, trấn định ngồi xuống, nhìn xuống phía dưới.

Diệp Phàm huyết khí lượn lờ, sinh cơ tràn đầy như hải dương, hiện tại khẳng định có thể đánh chết Minh Hoàng trọng thương sắp chết, nhưng lại không có động thủ, lạnh lùng nhìn hắn, chờ hắn nói.

- Ta là một vị chí tôn, đã từng thành đạo, rồi sau đó rơi vào Địa phủ, nghiên cứu phương pháp bất tử!

Trên ngai vàng, thanh âm kia ù ù vang vọng, khiến thiên địa đều phải thần phục.

- Ta biết!

Diệp Phàm mặt không chút đổi sắc nói.

- Nếu ta nói, ta không phải Minh Hoàng, ngươi tin không?

Trên ngai vàng lạnh như băng, thân ảnh kia có vẻ thực uy nghiêm không thể xâm phạm, rồi lại nói ra một câu như vậy.

Diệp Phàm thần sắc hơi khựng lại, đối phương không phải Minh Hoàng, tin tức này quả thật chấn động, ra ngoài dự kiến của hắn.

- Năm đó, Minh Hoàng liên thủ với người, ở thời khắc mấu chốt nhất tập kích Đế Tôn, chẳng lẽ lúc ấy bị đánh chết rồi sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Không! Ở thời điểm đó, Minh Hoàng đã mất rồi, là ta nắm giữ pháp khí Hoàng Đạo của hắn, tham dự trận chiến ấy!

Thân ảnh phía trên cô đơn nói.

Hiển nhiên, trận chiến ấy đả kích đối với hắn không nhỏ, mấy vị cao thủ Hoàng Đạo đều xuất hiện, cũng không thể đánh chết Đế Tôn, còn làm cho Đế Tôn dương oai muôn đời, đối với nhân vật Hoàng Đạo mà nói là đả kích quá lớn.

Diệp Phàm suy nghĩ, xem theo Xuyên Anh giằng co trăm năm với Địa phủ này, đích xác có rất nhiều điểm đáng ngờ. Địa phủ muôn đời không suy tàn không chỉ một vị chí tôn, như thế nào lại suy yếu như vậy, bị người đánh giết tới cửa mà cũng chịu đựng được sao?!.

- Minh Tôn, cũng chính là Minh Hoàng, tài ba trác tuyệt, có nói xưa nay là Tôn cùng không sai biệt lắm. Ở kiếp trước kiếp này, hắn là người thứ nhất mà sau khi chí tôn Hoàng Đạo chết còn có thể từ thi thể thành đạo, quy tích này khó có thể phục chế!

Diệp Phàm cũng từng nghe một ít lời đồn, đặc biệt lão Thần hậu duệ của Thiên Đình cổ kể lại Ìihừng điều đó, nói là Minh Hoàng sâu không lường được, có thể từng so chiêu với Đế Tôn, tranh cao thấp, mặc dù cuối cùng bị đánh bại.

- Ha ha... Minh Hoàng chân chính thì ở thời khắc đó sẽ không tập kích Đế Tôn, bởi vì bọn họ có quan hệ phức tạp, vừa là thầy vừa là bạn!

Cao thủ Hoàng Đạo này nói ra một bí văn như vậy, quả thực là long trời lở đất, chấn cho Diệp Phàm đều không nói ra lời. Phân tích xác minh với lời nói của lão Thần, dường như Minh Hoàng đối với Đế Tôn còn có chút ân huệ, chính là sau lại đã xảy ra sự kiện tuyệt sát trên con đường thành tiên, mối quan hệ mới có vẻ có chút hỗn loạn.

- Khi đó, Minh Hoàng tọa hóa đã nhiều năm, là ta cầm binh khí Hoàng này mà ra, thay mặt hắn phạt thiên!

Hắn nói rất bình tĩnh.

- Minh Hoàng đã chết?

Diệp Phàm lưu chuyển ánh mắt, như hai luồng hàn khí mênh mông cuồn cuộn.

- Nếu đã chết, Địa phủ cũng sẽ không thành cái dạng này!

Người phía trên tự nói, nói ra một ít bí mặt kinh người. Hắn sắp chết đi, hiển nhiên là bởi vì gặp mặt một người cùng loại, hoặc nói là người cùng cấp, nên muốn nói ra một ít bí mặt cổ xưa mà bao lâu nay nghẹn ở trong lòng, không nghĩ cùng chôn vùi trong lòng đất, về phần những âm binh âm tướng kia trong mắt hắn có lẽ chỉ là con trùng con kiến, so với hắn như thiên long trên đám mây, không có cùng cấp, không có cùng ngôn ngừ.

Diệp Phàm giật mình kinh ngạc, nghe được một số chuyện giống như thiên thư.

Thời kì cuối thời đại thần thoại, Minh Hoàng tọa hóa, hẳn là chuyện mấy trăm vạn năm trước.

Nhưng, hơn một trăm vạn năm trước, chí tôn trong Địa phủ cảm ứng được khí tức của hắn, biết được hắn sống lại, trái ngược với kết quả tọa hóa từ trước.

- Điều này cũng không thể chứng minh bây giờ hắn còn sống!

Diệp Phàm nói.

- Thông Thiên Tiên bảo hoặc nói là Thông Thiên Minh bảo, ở mấy vạn năm trước bay đi, ngoại trừ hắn lại xuất thế, không người nào có thể từ trong Địa phủ triệu hoán đi được!

Người trên ngai vàng nói.

Diệp Phàm biết kiện Thần khí này, năm đó khi Vô Thủy Đại đế định công phạt Địa phủ chính là kiện bí bảo này che giấu Địa phủ, làm cho Âm phủ to lớn đó biến mất trong vũ trụ.

Đồng thời hắn cũng hiểu được, vì sao Xuyên Anh công phạt như vậy, cùng với hắn xông vào tận đây, rõ ràng là Địa phủ suy yếu không chịu nổi mà cùng không che giấu đi, hóa ra là đã mất đi Thông Thiên Minh bảo.

Địa phủ phải xuống dốc, phải xong rồi!

Khi Diệp Phàm cho ra kết luận này hắn thiệt tình sợ ngây người. Nên biết rằng, đây chính là thế lực lớn từ xưa đến nay chân chính bất hủ, là tổ chức có thể khiêu chiến với Thiên Đình cổ, cực kỳ khủng bố.

“Tận đầu cuối Luân hồi, hết thảy đều sẽ kết thúc, Địa phủ là chốn trở về của vạn linh...”

Những lời này như trước còn vang ở bên tai, Diệp Phàm như thế nào cũng không thể tin tưởng, Địa phủ phải kết thúc rồi.

Những năm gần đây, âm binh mượn đường ở các đại tinh không quanh quẩn một chỗ tìm kiếm Thần thi thượng cổ, càng ngày càng có vẻ khủng bố và bọn họ càng hưng thịnh hơn không thể chống lại, như thế nào hiện tại xuống cấp tới nước này?

- Bởi vì Minh Hoàng đã sắp trở lại! Hắn sẽ nắm lại hết thảy thuộc về hắn!

Người trên ngai vàng nói, không có mảy may dao động cảm xúc.

Chỉ câu nói đầu tiên này đủ để sáng từ hết thảy, chí tôn của Địa phủ hiện tại sợ hãi Minh Hoàng trở về thanh toán bọn họ.

Diệp Phàm từ đó lại cho ra một kết luận: Minh Hoàng khẳng định vô cùng khủng bố, chiến lực của hắn có thể còn cường đại hơn xa so với tưởng tượng, bằng không tuyệt sẽ không như vậy.

- Ta là Trấn Ngục Hoàng, cùng là một vị cổ Tôn ngày xưa!

Rốt cục, người trên ngai vàng nói ra lai lịch của mình, về tôn xưng Trấn Ngục trước chữ Hoàng hắn cũng không nói gì.

Diệp Phàm cảm xúc chập chùng, không thể bình tĩnh. Kẻ thống trị trong Địa phủ lai lịch lớn kinh người, có lẽ người này là một vị Thiên Tôn nào đó từ thời đại thần thoại cũng nói không chừng.

- Diêm La chết ở Địa phủ, tự nhiên đã tọa hóa. Trường Sinh Thiên Tôn vào Tiên Lăng Mộ, không có quay về. Còn có một người khi Thông Thiên Minh bảo bay đi, trong lòng bất an, tiến vào Cổ Quáng Thái Sơ. Trước mắt Địa phủ chỉ có ta một vị cao thủ Hoàng Đạo!

Hắn nói ra một sự thực.

Mấy tin tức này nếu truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ chấn khiếp nhân gian giới, quá mức chấn động! Địa phủ lại sớm đã xảy ra đại biến, ở bên ngoài hoàn toàn không biết gì.

Mấy vạn năm nay, Địa phủ thường xuyên hoạt động tìm kiếm ở các tinh địa, kỳ thật là tìm Thông Thiên Minh bảo, mà đúng ra là muốn truy tìm Minh Hoàng.

Trấn Ngục Hoàng cho rằng, Minh Hoàng đang trong thời kỳ lột xác, đuổi tới trước khi hắn thức tỉnh, mới có thể đánh chết.

Đáng tiếc, nhiều năm trôi qua như vậy, Địa phủ xuất động nhiều đại quân, tổn thất rất lớn, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Vì vậy, Địa phủ trống không, Trường Sinh Thiên Tôn không chịu quay về, Diêm La đã chết, người còn lại tiến vào Cổ Quáng Thái Sơ, ngày nay chỉ còn lại có chính hắn.

TrấnNgục Hoàng nói:

- Minh. Hoàng đại tài, làm cho trong lòng mọi người sợ hãi. Ta biết, sớm hay muộn hắn sẽ trở về, hắn vì trường sinh, luôn luôn xông pha trên một con đường, ở aiừa cái sống và cái chết, không có người nào đi xa hơn so với hắn!

Trong lòng Diệp Phàm nổi SÓNG ngập trời, khó có thể yên lặng.

Qua thời gian rất lâu, hắn lại muốn cười to, kỳ bí mà cảm khái, nói:

- Địa phủ, một vùng cấm to lớn, khởi đầu ở năm tháng vô tận trước kia, hiện tại rồi lại sắp kết thúc, là Minh Hoàng, hay là ta, phải chung kết nó?

Điều này rất không chân thật. Địa phủ mang lại cho người ta áp lực quá lớn, từ xưa tới nay, sớm xâm nhập trong lòng tất cả cường giả, kết quà này khiến Diệp Phàm cảm thấy thực hoang đường.

- ngươi sai làm rồi! Chỉ cần Minh Hoàng còn sống, Địa phủ còn tồn tại, vĩnh viễn không thể chung kết, chỉ là suy sụp nhất thời mà thôi!

Trấn Ngục Hoàng nói.

- Địa phủ là chốn trở về của vạn linh... Những lời này thật buồn cười, là các ngươi thả ra hay sao?

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

- Là Minh Hoàng nói, hơn nữa chiếm được chứng cớ!

Trấn Ngục Hoàng nói, hắn loạng choạng đứng dậy, ho ra mấy búng máu đet, hiển nhiên đã sắp không kiên trì được nữa rồi.

Hắn đi ra Trấn Ngục Hoàng Điện, nhìn Âm phủ mênh mông, chiến qua trong tay nhẹ nhàng cất xuống một cái, mặt đất lập tức nứt ra:

- Ngươi xem phía dưới có cái gì?

Trên thực tế, hắn mở ra cái khe lớn rất rộng, nối thông rất nhiều đại tinh, nhưng so với Âm phủ mênh mông không bờ bến mà nói vẫn không tính là gì.

Không cần nhìn kỳ, Diệp Phàm cũng biết trong lòng đất có rất nhiều thi hài, niên đại cổ xưa dọa người.

- ngươi nói xem, sinh linh trên một viên tinh tú, hai viên tinh tú, mười viên tinh tú, trăm viên tinh tú... mặc dù đều chết đi, có thể tạo thành cảnh tượng đáng sợ trước mắt này hay sao?

Trấn Ngục Hoàng hỏi.

Một loại quan hệ thật kỳ quái, song phương rõ ràng là đối địch, nhưng hiện tại lại còn thật sự nghiêm túc thảo luận. Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì bọn họ đều là chí tôn, những người cấp số này quá mức hiếm thấy.

Diệp Phàm chợt lạnh trong lòng, Âm phủ này đến tột cùng là hình thành như thế nào, quá khứ hắn từng suy nghĩ, càng suy nghĩ sâu xa càng cảm thấy thật đáng sợ.

- Chôn xuống tất cả sinh linh toàn cả vũ trụ, hơn nữa không chỉ một kỷ nguyên, đây là luân hồi!

Trấn Ngục Hoàng nói.

- Tận đầu cuối luân hồi, hết thảy đều sẽ kết thúc, Địa phù là chốn trở về của vạn linh...

Diệp Phàm khẽ nói. Quá khứ không có, mà hiện tại giờ khắc này, hắn cảm thấy những lời này là đáng sợ như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tran Tiến
29 Tháng tư, 2022 20:41
oh nhầm rùi
Tran Tiến
29 Tháng tư, 2022 18:36
vương đằng chết lúc điệp phàm về nhà r mà sao lúc muốn giết thiên hoàng tử thì lại ngảy ra ???
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 18:06
từ gfwt..yby bb y tý ưy.uhú h hhmp
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 18:06
jnmtrnng hh GTGT
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 18:06
r..jrbly. v rff pp
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 18:06
ll
Hieu Le
14 Tháng tư, 2022 15:12
ai làm lại chương 954 đi lỗi chữ rồi kìa
Hieu Le
12 Tháng một, 2022 16:11
MN cho hỏi 997 nghĩa là j mà tác kg đặt tên c vậy?
manhoo
27 Tháng mười, 2021 14:53
admin ơi cho e hỏi, đọc tác phẩm này thì đọc cái nào vậy, tìm kiếm hiện ra 3 tp đều của thần đông, 1 cái ghi hoàn thành còn lại 2 cái đều dở, giờ sao
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2021 19:14
truyện thiếu tùm lum rồi. ae đọc truyện rp cho ad sửa đi.
Tan Luc Le
14 Tháng chín, 2020 22:26
Có con nít mới k biết đây là truyện hư cấu. Có cần dịch giả chương nào củng cảnh báo k. Mình nghe radio nên rất khó chịu. Mong các bạn chú ý. Nhất là đừng có gạch nối...nó cứ đọc liên tục. Thanks
linhmin97
03 Tháng chín, 2020 18:51
Haizz. Đoạn cần đăng k đăng. Đăng mấy cái chú thích dễ hiểu nhiều quá làm j @@
trongtan_89
12 Tháng ba, 2020 14:32
mỗi chương bị thiếu 1 đoạn rồi
Sơn Ca
08 Tháng một, 2020 22:29
Đại cương già thiên https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-gia-thien
Hạ Du
02 Tháng mười hai, 2019 22:40
Admin đâu dồi. truyện đăng thiếu tùm lum dồi. 1 chap mà đăng có 50% .
Sơn Ca
02 Tháng mười một, 2019 22:46
Ae nhìn một chút 7 câu kinh điển trong làng tiểu thuyết: https://vidian.me/chi-tiet/bay-cau-trich-dan-kinh-dien-trong-tieu-thuyet-mang-lam-nguoi-khong-the-giong-doan-duc-lam-cho-khong-the-nhu-hac-hoang
Sơn Ca
02 Tháng mười một, 2019 10:09
vì sao người người đạo văn đấu phá, nhưng không ai đạo văn già thiên? https://vidian.me/chi-tiet/vi-sao-nguoi-nguoi-dao-van-dau-pha-lai-khong-ai-chep-gia-thien-tai-sao
Hieu Le
20 Tháng tám, 2019 16:35
Bắt đầu hấp dẫn
dangoffline
03 Tháng mười một, 2018 23:49
khụ
NoBiTa01
27 Tháng tám, 2018 20:09
Cày lại xong rồi, tiếp theo là Thế Giới Hoàn Mỹ =]]
vpqueem
19 Tháng hai, 2018 15:04
à chương 40 e nhầm
vpqueem
19 Tháng hai, 2018 15:03
nhầm chương 41 rồi ad êi
Nguyễn Bảo
27 Tháng hai, 2017 21:06
truyện hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK