Mục lục
[Dịch] Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên viên Cổ Tinh này, ngoài các cây cổ thụ năm màu thì không còn thứ gì khác nữa cả, khó có thể nhìn thấy một sinh vật nào khác.

Lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy một tòa Ngũ sắc Tế Đàn, còn có một lão già áo xanh cụt một tay, có thể thấy được Diệp Phàm bị bất ngờ lớn tới mức nào.

Ngũ Sắc Tế Đàn cũng không phải là rất lớn, tinh thạch trong đó quá nhỏ, căn bản không có khả năng xuất hiện các cự thạch lớn tới vài ngàn cân như ở trong Huỳnh Hoặc Cổ Tinh hoặc cấm địa Thái cổ.

Rất khó có thể tường tượng được, để có thể kết xuất ra tinh thể như vậy thì cần phải có thụ vương cổ xưa tới mức nào, e rằng chỉ có Thánh nhân mới chặt được cái cây như vậy, thậm chí còn phải Đại đế tự minh ra tay thì mới làm được.

Lão già áo xanh dáng người to lớn, khuôn mặt gầy gò, thoạt nhìn thì cũng có dáng tiên phong đạo cốt, không dính chút khói lửa nhân gian nào, tạo ra cho người ta một loại cảm giác như đại đạo tự nhiên vậy.

Chỉ có một minh một lão già này ở đây, rốt cuộc hắn đã đạt tới tu vi như thế nào rồi, cảnh giới cao tới đâu, vậy mà lại có thể xây dựng được tòa tế đàn này?

Hơn nữa, Hắc Hoàng đã từng nói qua rằng trận văn của Ngũ sắc Tế Đàn chỉ có Đại đế mới có thể khắc được, còn những người khác thì căn bản không thể làm được chút nào, hơn nữa lại còn không thể nhìn hiểu được những trận văn này.

Người này rốt cuộc cường đại tới trình độ nào rồi, vậy mà lại có thể một minh tu kiến một tòa tế đàn, khiến cho hắn vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ đây chính là một vị Đại đế sao?

Ý nghĩ vớ vẩn này sinh ra trong lòng hắn, khiến hắn bị dọa tới mức nhảy dựng lên, từ trước tới giờ thì Đại đế cổ chỉ có trong truyền thuyết, không ai có thể gặp được người thật của họ cả, vậy mà hắn lại rất có thể thấy được một người như vậy sao?

- Không phải Đại đế, nếu không thì sao lại bị cụt một tay, những nhân vật như vậy đều là những kẻ nghịch thiên, chưa nói tới cụt chân cụt tay, cho dù tan xương nát thịt, mất đi thần thức, nhưng họ vẫn có thể hồi phục được.

Hắn âm thầm phỏng đoán, nhưng không dám đến gần, mà chỉ đứng từ phía xa mà nhìn lại, sợ làm kinh động đến người kia.

Ngũ Sắc Tế Đàn rất nhỏ, chỉ dài có ba thước, nhưng cũng tiêu tốn rất nhiều ngũ sắc tinh thạch, hầu hết đều lớn bằng quả trứng chim bồ câu, để xây được cái tế đàn này, không biết đã có bao nhiêu cây thụ vương bị chặt đổ.

- Ngũ Sắc Tế Đàn nhỏ như vậy, có lẽ chỉ có thể truyền tống được một người, chẳng lẽ là hắn muốn rời khỏi đây, hắn định đi nơi nào vậy?

Trong vũ trụ tối đen lạnh lẽo, có thể tới được một viên Cổ Tinh có sinh mạng, còn nhìn thấy được một người, điều này thật sự không dễ dàng chút nào, Diệp Phàm khó mà bình tĩnh lại được.

Hắn còn cách Ngũ sắc Tế Đàn rất xa, hơn nữa còn không ngừng lui lại, do hắn không biết được lão già cụt tay này sâu cạn tới đâu, sợ bị đối phương cảm giác được.

Nhưng cho dù hắn đã thu liễm khí tức, lão già kia vẫn nhìn thẳng về hắn, đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng nào, nét mặt cũng không có chút thay đổi.

Thân thể Diệp Phàm cứng đờ lại, dừng chân, hơi do dự một chút, sau đó liền bước đi về phía trước, dù sao thì cũng đã tới đây rồi, bằng tu vi của đối phương mà muốn làm gì bất lợi với hắn thì hơn phân nửa là hắn có muốn tránh cũng không được.

Tới lúc này hắn vẫn còn đang phân vân, không biết đối phương có phải là một vị Đại đế hay không, điều này là do lời của Hắc Hoàng khắc quá sâu trong lòng hấn, đó là nếu không phải là cổ đế thì không thể xây được Ngũ sắc Tế Đàn.

- Trở về cổ thổ, không thể chôn xương tại nơi phương xa được...!

Khi lên trên ngọn núi lớn này, đi tới trước Ngũ sắc Tế Đàn, hắn nghe được âm thanh này, nó giống như một câu ma chú, không ngừng vọng đi vọng lại.

Diệp Phàm kinh hãi, lão già này cũng không mở miệng, nhưng âm thanh đó lại vang vọng rất rõ ràng bên tai hắn, giống như âm thanh từ thời thượng cổ truyền đến.

- Tiền bối...!

Diệp Phàm thử gọi, nhưng đối phương lại căn bản không thèm liếc mắt tới hắn một cái nào, chỉ không ngừng sửa chữa tế đàn.

- Trở về cố thổ, không thể chôn xương tại nơi phương xa được...!

Những câu này không ngừng lặp đi lặp lại, giống như một câu thần chú, vang vọng bên cạnh tế đàn, giống như vĩnh viễn không dừng lại.

Dần dần, Diệp Phàm cảm thấy có chút không thích hợp, không chỉ có âm thanh này, mà ngay cả lão già kia cũng có vấn đề, dường như hắn cũng không phải là một thân thể thực chất.

- Thần Chi Niệm!

Bỗng nhiên, hắn rùng minh kinh hãi, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, hắn cảm nhận được một loại khí tức rất đặc biệt, thuộc về một loại Tà Linh.

Diệp Phàm bịch bịch lui về phía sau, tuyệt đối không dám tin, đâv là một Thần Chi Niệm vô thượng, loại dao động và loại thần lực này rất giống với thứ mà trước kia hắn từng gặp ở Tiên Phủ, không khác gì khi ở đó cả.

Tên lúc trước là ác niệm sau khi chết của Bất Tử Thiên Hoàng hóa thành, còn lão già áo xanh này là do kẻ nào sau khi tọa hóa biến thành?

- Trên viên Cổ Tinh này lại có Thần Chi Niệm hay sao?

Diệp Phàm cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới tận chân, hiện tại hắn không có Đế binh Cực Đạo để trấn áp Tà Linh, làm thế nào bây giờ?

Thần Chi Niệm là gì? Theo truyền thuyết thì đó là do ác niệm của thần linh sau khi chết hóa thành, vô cùng mạnh mẽ, gần như không ai có thể đối kháng được.

Thần linh trong truyền thuyết vốn đã rất hư ảo rồi, nay lại còn sinh ra ác niệm này nữa. vô cùng quỷ dị, khiến cho người ta khó có thể lý giải được.

Diệp Phàm chú ý tới cánh tay cụt kia, trên đó có khí tức của lôi kiếp, hơn phân nửa là tới cả trời xanh cũng không dung thứ, đánh thiên phạt xuống, chặt đứt cánh tay này, rất khó có thể mọc lại được, nó đã bị lực lượng tương khắc dính vào, ngăn cản tái sinh.

- Ai có thể chôn cất ta tại nơi cố thổ?

Trước Ngũ sắc Tế Đàn, âm thanh vẫn tiếp tục vang lên, giống như là một chấp nhiệm bất diệt.

Diệp Phàm ngừng bước, Nguyên Thiên Thần Nhàn bắn ra ánh sáng, nhìn thấy một luồng hư ảnh, không phải là thực thể, đang đứng thẳng ở phía trước, lão già áo xanh này trông rất không chân thực.

- Ồ, đây là...!

Thần Chi Niệm này đã tan rã gần hết rồi, hiện tại chỉ còn một luồng chấp niệm mà thôi, cũng không phải là thần linh thể hữu hình vô địch kia, điều này làm cho hắn vừa kinh hãi, vừa thở phào nhẹ nhòm một phen.

- Rốt cuộc thì nó đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, một thần linh chết tại viên Cổ Tinh này, trong những nám tháng vô tận sau đó lại sinh ra một Thần Chi Niệm, nhưng cũng đã hao mòn gần hết rồi, gần như đã tiêu tan thành mây khói.

Diệp Phàm rùng minh, rất khó tưởng tượng được biết bao nhiêu năm trước, một vị thần linh hạ xuống viên Cổ Tinh này, chôn xương tại đây, có lẽ hắn còn có thể đào ra được một khối thần thi cũng nên.

Luồng chấp niệm này có lực uy hiếp không lớn, hơn nữa ác niệm cũng đã tan rã hết rồi, chỉ còn lại một loại chấp niệm vẫn kiên trì tồn tại, lại còn đang động tay sửa chừa tế đàn.

- Tòa tế đàn này đã sớm thành hình, chỉ là Thần Chi Niệm lại không kiên trì được nữa, tan rã trong thiên địa rồi, đã không còn chủ thần niệm nữa, hiện tại ngay cả âm hồn cũng không phải, chỉ đang lặp lại những việc trong quá khứ một cách máy móc mà thôi.

Sau khi đứng thật lâu tại đây, Diệp Phạm rốt cuộc hiểu ra tất cả, hơn nữa, hận đã từ trong các âm thanh này tìm ra một sổ bí mật kinh người, vị thần linh này đến từ Tử Vi Cổ Tinh Vực.

Đối phương vẫn luôn có một chấp niệm, đó là trở về cố thổ, cũng chính là Tử Vi Tinh Vực trong truyền thuyết.

- Trong truyền thuyết của Trung Quốc cổ đại thì Tử Vi Tinh là Đế tinh, được dùng để xưng danh cho những người đứng đầu thiên hạ...!

Diệp Phàm thầm cân nhắc.

Trong điển tịch của Đạo gia cũng có ghi lại, Tử Vi chỉ chủ nắm trong tay cả thế giới, dẫn đầu các vị thần trong tam giới và các vị thần dưới mặt đất, là vương của tất cả mọi người, có thể hô mưa gọi gió, sai khiến lôi điện quỷ thần.

Diệp Phàm đứng đó rất lâu, rốt cuộc không do dự nữa, nhanh chóng bay khắp Cổ Tinh này để tìm kiếm khối thần thi kia.

Viên tinh cầu này cũng không lớn, không biết nhỏ hơn bao nhiêu lần so với thế giới tại Bắc Đẩu Tinh Vực, thậm chí còn không lớn bằng một khối ốc đảo tại Bắc Vực.

Diệp Phàm cũng không mất nhiều thời gian, đã thăm dò hết nơi này, đáng tiếc hắn vẫn không tìm ra thần thi, chỉ còn lão già áo xanh, chính là một luồng chấp niệm còn sót lại của Thần Chi Niệm.

Hắn ở lại viên tinh cầu nhỏ này hơn một tháng, gần như đã lật tung cả mặt đất nơi đây lên, nhưng vẫn không tìm được thi thể của vị thần linh kia.

- Cũng không nhất thiết có một cỗ thần thi, hơn phân nửa thì đây là một khối đế thi, như vậy thì khẳng định là cũng không bị hư hỏng gì, có lẽ nó đã trôi giạt trong vũ trụ rồi...!

Diệp Phàm khẽ than.

Có lẽ hắn cũng giống như Hư Không Đại đế, chôn vùi thân thể của minh trong tinh không mênh mông vô tận, trên đường đi hắn sinh ra Thần Chi Niệm, đó là khi hắn tiến vào viên Cổ Tinh này, muốn từ đây quay về Tử Vi Tinh Vực.

Diệp Phàm quay lại chỗ thi thể của con rồng và cái quan tài bằng đồng, lại gặp được một cái trảo ấn trên vách núi đá, sau khi cẩn thận cảm nhận thật lâu, cuối cùng cũng tin rằng đây là do Thần Chi Niệm năm đó gây nên.

- Chẳng lẽ ta lại bị nhốt trên cái hành tinh nhỏ này sao?

Diệp Phàm tự nhủ.

Trong nửa nám tiếp theo, ngày nào hắn cũng đi đánh cổ thụ vương, tìm kiếm loại thần tinh này, đương nhiên hắn không phải muốn dùng chúng để xây dựng Ngũ Sắc Tế Đàn, mà là muốn ma luyện bản thân, tiến hành khổ tu.

Viên Cổ Tinh này rất đặc biệt, trời sinh rất thích hợp cho thuộc tính mộc trona ngũ hành sinh trưởng, có lẽ là địa phương có ngũ hành chân mộc cuối cùng trone vũ trụ.

Trước tòa Ngũ sắc Tế Đàn kia vẫn tồn tại luồng chấp niệm đang nói những lời mơ hồ, âm thanh cũng rất khó hiểu, tuy cũng là thần thức dao động, nhưng lại không dễ dàng hiểu được.

Mỗi ngày hắn đều dành một khoảng thời gian nhất định đến quan sát lão già áo xanh sửa chữa tòa Ngũ sắc Tế Đàn, tuy nhiên tên kia chỉ lặp đi lặp lại một động tác, cũng không làm ra sửa chữa gì lớn.

Đó chỉ là một chút ký thác của một âm hồn sắp tan rã trong trời đất, ngay cả hắn là ai thì Diệp Phàm cũng không biết.

Cuối cùng, Diệp Phàm hạ quyết tâm, hắn phải mạo hiểm rời khỏi viên Cổ Tinh này, đi tiếp về phía trước.

Điều này là do viên Cổ Tinh này rất kỳ quái, trời sinh đã rất thích hợp cho ngũ hành chân mộc sinh trường, làm tan rã hết các đại đạo khác, khiến cho tu sĩ rất khó ngộ đạo tại đây được.

Rốt cuộc, Diệp Phàm quyết định bỏ qua chín cái xác rồng kéo quan tài bằng đồng này, chúng đã bị mắc kẹt tại đây, rất khó di chuyển được, hắn căn bản không làm chúng nhúc nhích được chút nào.

Mượn dùng Ngũ sắc Tế Đàn do Thần Chi Niệm xây dựng lên, hắn muốn mạo hiểm đi tới Tử Vi Cổ Tinh một lần, nếu phía trước đã không còn chỗ nào để đi nữa, không bằng ra sức đánh cược một phen còn hơn.

Ngũ Sắc Tế Đàn gần như đã hoàn thành, tuy rất nhỏ, nhưng lại có khả năng rất nhỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, nếu không phải Thần Chi Niệm đã tan rã, không còn chủ thần niệm nữa, thì nó đã sớm sử dụng để đi từ lâu rồi.

- Kích hoạt...!

Chỉ cần có thể kích hoạt, liền có thể thúc dục tế đàn, như vậy thì có thể dùng nó để vượt qua hư không.

Diệp Phàm đã quan sát rất lâu rồi, đã phát hiện ra một số bí mật về tòa tế đàn này, liền rót một luồng thần lực vào trong Ngũ sắc Tế Đàn, nó lập tức phát ra ánh sáng vạn trượng.

Thì ra nó đã sớm được kích hoạt một nửa rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, hắn chỉ cần thử một lần là đã kích hoạt thành công.

Diệp Phàm không chút do dự, leo lên đứng tại trung tâm của tế đàn, có một Bát Quái Môn nhỏ xuất hiện, phù vãn lóe ra, mở ra tinh không chỉ môn.

Hắn đã không còn mơ ước trở về trái đất nữa rồi, hiện tại điều quan trọng là có thể tiến vào một vùng đất có sinh mạng, Tử Vi Cổ Tinh Vực là một lựa chọn hoàn hảo.

Đột nhiên, lão già áo xanh vốn đang ở trong trạng thái vô thức chợt trợn tròn hai mắt, bắn ra hai luồng thần quang rực rỡ, giống như hai ngọn lửa, chiếu thẳng lên tận trời, dường như hắn đang tạm thời thức tỉnh lại.

Lão già áo xanh vươn ra một bàn tay to lớn, nháy mắt đã bổ vỡ mặt đất, chọc thẳng tới tận trung tâm của viên Cổ Tinh này, lôi lên một cái thạch quan.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào đó, Thần Chi Niệm này là hồi quang phản chiếu, lấy lại một tia ý thức, gần như cố hết sức nâng khối thạch quan này lên, đứng trên tế đàn cùng với hắn.

- Thi thể của thần linh!

Hắn không cần nghĩ cũng biết, trong thạch quan này nhất định là thần thi, hắn tìm kiếm thật lâu cũng không thấy, thì ra là nó được chôn tận trung tâm của Cổ Tinh, người bình thường thì làm sao mà có đủ pháp lực để lôi nó lên mặt đất được?

- Ta phải đi cùng hắn tới Tử Vi Cổ Tinh sao?

Diệp Phàm kinh hãi, đây chính là một Thần Chi Niệm, là do ác niệm của thần linh biến thành, không phải là hạng người lương thiện gì cả.

- Hắn đã sắp tiêu tán hết rồi, đang dần biến mất!

Diệp Phàm tin chắc rằng khi lão già áo xanh này biến mất thì thần thi tất nhiên sẽ rơi vào trong tay hắn.

Một tiếng nổ phát ra, ánh sáng năm màu chiếu thẳng lên tận trời, Diệp Phàm và lão già áo xanh, còn có cái thạch quan đóng chặt, bên trong có thần thi, tất cả đều chìm sâu vào bên trong bát quái tinh môn trong nháy mắt, lập tức biến mất khỏi đây.

- Trở về cố thổ, không thể chôn xương nơi phương xa được...!

Tại tinh không chỉ môn, chỉ có câu nói này dường như vẫn quanh quẩn đâu đây.

Bắc Đẩu Tinh Vực, Đông Hoang Cơ gia.

Đây là một đêm khuya vắng, ánh sao rạng rỡ, Cơ Tử Nguyệt ngước nhìn lên tinh không, ngồi như vậy tới tận nửa đêm, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.

Nhoáng một cái thì đã vài năm trôi qua rồi, chín con rồng kéo cỗ quan tài kia liệu có vượt qua tinh không được không, nàng cũng không biết rõ, chỉ có thể mỗi đêm ngước nhìn lên bầu trời, mỗi khi nhớ lại thì khẽ nở một nụ cười chua chát.

Bắc Vực, Thần Linh Cốc, Vạn Long Sào, một số Vương tộc thái cổ đang nhìn lên tinh không, bọn họ đang thương lượng đại sự gì đó.

- Ngươi có chắc chắn là khi trước bọn họ đi Tử Vi Cổ Tinh Vực hay không?

- Có thể mở ra thần thai mà một vị cổ Hoàng khi xưa lưu lại, thử triệu hoán xem thế nào!

- Nhưng làm thế thì sẽ tiêu phí quá lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tran Tiến
29 Tháng tư, 2022 20:41
oh nhầm rùi
Tran Tiến
29 Tháng tư, 2022 18:36
vương đằng chết lúc điệp phàm về nhà r mà sao lúc muốn giết thiên hoàng tử thì lại ngảy ra ???
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 18:06
từ gfwt..yby bb y tý ưy.uhú h hhmp
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 18:06
jnmtrnng hh GTGT
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 18:06
r..jrbly. v rff pp
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 18:06
ll
Hieu Le
14 Tháng tư, 2022 15:12
ai làm lại chương 954 đi lỗi chữ rồi kìa
Hieu Le
12 Tháng một, 2022 16:11
MN cho hỏi 997 nghĩa là j mà tác kg đặt tên c vậy?
manhoo
27 Tháng mười, 2021 14:53
admin ơi cho e hỏi, đọc tác phẩm này thì đọc cái nào vậy, tìm kiếm hiện ra 3 tp đều của thần đông, 1 cái ghi hoàn thành còn lại 2 cái đều dở, giờ sao
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2021 19:14
truyện thiếu tùm lum rồi. ae đọc truyện rp cho ad sửa đi.
Tan Luc Le
14 Tháng chín, 2020 22:26
Có con nít mới k biết đây là truyện hư cấu. Có cần dịch giả chương nào củng cảnh báo k. Mình nghe radio nên rất khó chịu. Mong các bạn chú ý. Nhất là đừng có gạch nối...nó cứ đọc liên tục. Thanks
linhmin97
03 Tháng chín, 2020 18:51
Haizz. Đoạn cần đăng k đăng. Đăng mấy cái chú thích dễ hiểu nhiều quá làm j @@
trongtan_89
12 Tháng ba, 2020 14:32
mỗi chương bị thiếu 1 đoạn rồi
Sơn Ca
08 Tháng một, 2020 22:29
Đại cương già thiên https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-gia-thien
Hạ Du
02 Tháng mười hai, 2019 22:40
Admin đâu dồi. truyện đăng thiếu tùm lum dồi. 1 chap mà đăng có 50% .
Sơn Ca
02 Tháng mười một, 2019 22:46
Ae nhìn một chút 7 câu kinh điển trong làng tiểu thuyết: https://vidian.me/chi-tiet/bay-cau-trich-dan-kinh-dien-trong-tieu-thuyet-mang-lam-nguoi-khong-the-giong-doan-duc-lam-cho-khong-the-nhu-hac-hoang
Sơn Ca
02 Tháng mười một, 2019 10:09
vì sao người người đạo văn đấu phá, nhưng không ai đạo văn già thiên? https://vidian.me/chi-tiet/vi-sao-nguoi-nguoi-dao-van-dau-pha-lai-khong-ai-chep-gia-thien-tai-sao
Hieu Le
20 Tháng tám, 2019 16:35
Bắt đầu hấp dẫn
dangoffline
03 Tháng mười một, 2018 23:49
khụ
NoBiTa01
27 Tháng tám, 2018 20:09
Cày lại xong rồi, tiếp theo là Thế Giới Hoàn Mỹ =]]
vpqueem
19 Tháng hai, 2018 15:04
à chương 40 e nhầm
vpqueem
19 Tháng hai, 2018 15:03
nhầm chương 41 rồi ad êi
Nguyễn Bảo
27 Tháng hai, 2017 21:06
truyện hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK