- Vô lượng...con bà nó Thiên Tôn, chó nhà ai thế này....
Đoạn Đức nhe răng nhếch miệng, đau tới kêu to, liên tục rung chuyển cánh tay.
Nhưng hẳn căn bản không thể thoát khỏi Hắc Hoàng. Đại hắc cẩu mở miệng rộng như bồn máu thì có thể nuốt cả cối xay lớn, giờ phút này đúng là "ra răng" cắn xé.
- Á á á....
- Gâu gâu gâu...
Đoạn Đức và Hắc Hoàng đều kêu, một kẻ thì đau tới nhói tim, một bên thì dụng tâm mà cắn. Một người muốn thoát cho nhanh, một bên lại thà chết không nhả.
Bản thể của Hắc Hoàng tương đối lớn, từ trong đỉnh vươn đầu ra trông cũng thực kinh khủng, điên cuồng cắn Đoạn Đức, suýt nữa là nuốt cả nửa người hắn.
-Bụp.
Đôi móng vuốt to lớn của Đại hắc cẩu lập tức đè cái chén bể trên đầu Đoạn Đức xuống, đột nhiên bỏ qua cánh tay của đạo sĩ vô lương, ngậm luôn cái chén bể rồi lôi về.
Cho tới bây giờ nó vẫn không chịu thiệt thòi bao giờ, dù là muốn đưa cuốn sách da thú cổ ra thật nhưng cũng không muốn cho không đối phương, thấy bảo vật này liền nổi lòng tham, muốn cướp thần vật này của Đoạn Đức.
- Vô lương... Thiên Tôn, tức chết bần đạo mất.
Cho tới bây giờ toàn là hắn cướp bảo bối của người khác, hôm nay không chỉ bị chó cắn mà còn bị chó cướp đồ. Đoạn Đức lúc này tức muốn nổ mũi.
Cái chén bể run rẩy, lập tức tỏa ra một lực lượng sát thương đáng sợ. Hắc Hoàng vô cùng kinh ngạc, một cái chuông màu vàng từ trong thần thức bay ra, rung lên leng keng.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm ra tay giúp đỡ, thúc dục đỉnh của mình đánh về phía đạo sĩ thiếu đạo đức.
Nhưng cái chén bể này vẫn khiến người ta kinh sợ như trước, ẩn chứa uy lực đáng sợ không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng cũng chưa phóng ra thật sự.
Đầu Đại hắc cẩu lắc một cái, trên trán liền hiện ra một khe hở. Con mắt thứ ba dựng đứng mở ra, bắn ra một luồng sáng đen chiếu vào thức hải của Đoạn Đức.
Diệp Phàm cũng cảm thấy nguy hiểm, không nói hai lời, tiểu hồ màu vàng ở mi tâm cùng bắn ra một kinh mạch kiếm dài một tấc, chém lên xương trán Đoạn Đức.
Bất kể là cái chuông màu vàng của Đại hắc cẩu hay là đỉnh của Diệp Phàm cũng đều bị chén bể chặn lại, công kích binh khí có hiệu quả không lớn.
Nhưng công kích thần thức quá đột ngột, Đoạn Đức quát to một tiếng, trúng chiêu, lảo đảo lui về phía sau.
- Gâu gâu gâu...
Tiếng chó sủa rung trời. Đại hắc cẩu đột nhiên lao ra khói đỉnh, ngoạm vào cái bát, dùng chiếc chuông màu vàng phòng hộ, chụp lấy chiếc chén, đồng thời thần thức cường đại không ngừng tràn ra tấn công như thủy triều.
- Không tốt, mau lui lại.
Diệp Phàm quát khẽ. Cái bát này không tầm thường, khiến người ta có cảm giác kinh sợ. Hắn sợ Đại hắc cẩu xảy ra chuyện.
Hắc Hoàng trước khi lui lại còn cắn vào nửa người Đoạn Đức, cắn rách đạo bào, hóa thành một luồng sáng đen, lui về trong đỉnh của Diệp Phàm.
Đạo sĩ vô lương bị cắn thảm, đạo bào toàn thân rách tơi tả, trông chẳng khác gì ăn mày xin cơm trên đường, khắp người toàn dấu răng, chật vật không sao nói hết.
- Vô Lượng Thiên Tôn, &%, đạo gia ta lại bị chó cắn.
- Vô lượng Vô Thủy, %$, bổn hoàng cắn lỗ mũi trâu.
Đại hắc cẩu đối đáp đôm đốp.
- Con cẩu yêu ở đâu ra vậy?
Đạo sĩ vô lương lộ vẻ xui xẻo, nhìn dấu răng chó đầy người- Hắn lúc này rất muốn ăn thịt con chó đen này. Lần đầu tiên hắn mới bị thiệt thòi như vậy.
- Lỗ mũi trâu nhà ai không buộc lại vậy?
Đại hắc cẩu cũng lộ vẻ khó chịu, há mồm gào to.
Đạo sĩ thiếu đạo đức kia suýt nữa thì tức ói máu:
- Đạo gia ta còn chưa nói đấy, chó nhà ai không xích lại hả?
- Bổn hoàng ta còn chưa nói đâu, nhà ai thả lỗ mũi trâu chạy rông đấy?
Đại hắc cẩu nhe răng nhếch miệng.
Người nơi này đều nghẹn họng nhìn trân trối. Hai vị này đúng là cực phẩm, khiến người ta không biết nói gì.
Diệp Phàm cũng muốn phá lên cười. Tên mập chết dẫm này chưa bao giờ chịu thiệt, đoạt không ít đồ vật của hắn, sau đó liền bị mấy đại Thánh Chủ ném vào trong Yêu đế âm phần vẫn vui vẻ chạy ra được, không ngờ hôm nay lại chịu lỗ vốn.
- Quên đi, bổn hoàng cũng chẳng thèm chấp nhặt với ngươi.
Đại hắc cẩu chiếm tiện nghi cuối cùng mới lộ vẻ mặc kệ ngươi.
Đạo sĩ vô lương đưa tay chỉ Hắc Hoàng, định nói gì đó nhưng lại bị Diệp Phàm cắt ngang.
- Đạo trưởng ngươi có ý tứ gì?
Hắn cố ý ra vẻ giận tái mặt, thần sắc không tốt nhìn chằm chằm vào Đoạn Đức,
- Tuy chúng ta có chút giao tình nhưng bày mưu với cố nhân như vậy thì ngươi cũng khó ăn nói chứ hả?
- Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo sợ Diệp tiểu huynh đệ bị thiệt thòi thôi. Nhiều người như hổ rình mồi như vậy, vì thế ta thay ngươi bảo vệ sách cổ trước, sau đó chẳng lẽ lại thiếu phần ưu đãi của ngươi sao?
- Mập mạp, ngươi tham lam như vậy sẽ bị báo ứng đó.
Diệp Phàm không nói gì thêm, mặt lộ vẻ không vui nhưng trong lòng lại sung sướng cười to.
Đoạn Đức có thể tự do ra vào trường lực do Hỗn Độn Thạch hình thành, năng lượng của nó căn bản không thể làm gì được hắn. Cái chén bể đen thui kia tỏa ra sóng gợn nhè nhẹ, triệt tiêu cảm giác giam cầm này.
Hắc Hoàng truyền âm nói với Diệp Phàm:
- Cái chén bể này nhất định có gì đó khó lường, hình như bị phong ấn. Hắn cũng không muốn thể hiện hết ra, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Phàm gật đầu đồng ý. Hắn không muốn trở mặt động thủ với tên mập chết dẫm này. Kẻ này ẩn dấu rất sâu, không biết có bao nhiêu con bài chưa lật nữa.
Những người khác cũng giật mình, đoán không ra nổi Đoạn Đức có kỳ bảo thế nào nhưng khẳng định là phải phi thường kinh người.
-Vút.
Hào quang lóe lên. Đoạn Đức rời khỏi trường lực do Hỗn Độn Thạch hình thành, đáp xuống đất, thu sách cổ vào lòng.
Tất cả mọi người đều theo dõi hắn, nhất là nhóm Thánh tử, Thánh nữ bị cố định trên không trung, tất cả đều không cam lòng phi thường. Không phải tu vi bọn họ yếu mà thật sự là thiếu dị bảo, bị trói buộc trong này chẳng có cách nào khác.
- Đạo trưởng còn muốn chạy sao?
Nhan Như Ngọc nhẹ nhàng bước tới, như cười như không nhìn hắn.
Đối mặt với công chúa Yêu tộc cầm Cực Đạo binh khí trong tay, Đoạn Đức giống như gặp đại địch, thần sắc biến đổi không ngừng.
- Keng.
Ly Hỏa Thần Lô trên Hỗn Độn Thạch chấn động. Ba người bị phong ấn bên trong không muốn ngồi chờ chết, dùng hết khả năng tấn công. Diêu Quang Thánh tử, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Hi dù sao cũng không phải là hạng người phàm tục.
Diệp Phàm âm thầm truyền âm nói:
- Hắc Hoàng, có thể giúp ta phong ấn cả hỏa lò không? Ngay cả bỏ Hỗn Độn Thạch cũng đảm bảo không cho bọn họ lao ra được.
- Chuyện này khó đấy...
Hắc Hoàng nhíu mày nói:
- Cái bếp nát này rất rắn chắc, lại có điểm cổ quái, chỉ sợ không khắc được đạo văn lên trên.
- Cẩn thận nghĩ xem có biện pháp nào không?
Diệp Phàm cảm thấy gấp rút, chỉ sợ không có thời gian luyện hóa ba người này.
- Khắc đạo văn cần rất nhiều tài liệu quý giá. Thời gian ngắn như vậy, chạy đi đâu mà tìm đây? Căn bản là không có biện pháp.
Hắc Hoàng lắc đầu.
- Cần tài liệu...
Bỗng nhiên trong đầu Diệp Phàm lóe sáng. Hắn nghĩ tới vài nét bút ít ỏi trong bí pháp Đạo Kinh, dù hữu hạn nhưng hắn đã từng nghiên cứu qua, cũng từng vận dụng cấm pháp này — Dùng khí trấn áp bản thân, thực hiện "vĩnh hằng”.
- Chín cổ tự thần bí, không cần tài liệu quý báu gì khác, chỉ cần khắc ấn trên khí là có thể trấn áp được.
Diệp Phàm hành động rất nhanh, lần này đương nhiên không phải là trấn áp bản thân mà là trấn áp tam đại cao thủ.
- Hắc Hoàng hộ pháp.
Thần sắc hắn trịnh trọng, không thể luyện hóa tam đại cao thủ vào lúc này nên định hoàn toàn phong ấn bọn họ.
-Ù ù.
Đột nhiên bên ngoài đại điện truyền tới tiếng chấn động kịch liệt. Có người mạnh mẽ nhổ đại kỳ mà Diệp Phàm bày ra, sắp sửa xông vào. Tất cả Thánh tử và Thánh nữ đều lộ vẻ vui mừng, cảm thấy nhất định là người phe mình tới rồi.
- Không tốt...
Diệp Phàm khiến bản thân bình tĩnh lại, tâm thần rơi vào trạng thái linh hoạt kỳ ảo, khắc lạc ấn trên Ly Hỏa Thần Lô.
Thần sắc của hắn vô cùng trịnh trọng, dùng tâm thần làm bút, liên tiếp khắc lên trên nắp lò những cổ tự không thể phân biệt, mỗi một nét bút như một bức tranh, phi thường chuyên chú, trong thời gian ngắn đã quên hết ngoại vật.
-Vút.
Hào quang lóe lên. Lạc ấn thứ nhất đã hoàn thành, được hắn đánh lên nắp lò. Tuy nhiên hắn cũng không dám thả lỏng. Không biết cái lò kỳ quái này có thể xóa đi loại ấn ký này hay không. Dù sao thì khả năng khôi phục của nó cũng rất biến thái.
- Không có dấu hiệu biến mất. Dường như có thể giữ lại rồi.
Diệp Phàm vô cùng vui mừng.
- Ngươi— Lại khắc ra được thứ này à?
Đại hắc cẩu vừa nhìn thấy chữ cổ kia, vẻ mặt đã vô cùng khiếp sợ.
- Có gì đặc biệt sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đây là văn tự mà chỉ Đại Đế mới có thể nhận ra, là văn chương của thiên địa, còn cụ thể thế nào thì người Ngoài rất khó lý giải được.
Đại hắc cẩu nhìn thẳng vào Diệp Phàm nói:
- Ngươi nắm được mấy chữ, lúc đó nhất định phải dạy ta đó.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, tuy nhiên cũng không nói gì thêm, bình phục cảm xúc rất nhanh, khiến mình tĩnh tâm tiếp tục khắc chữ.
-Vút!
Hào quang lóe lên, cỗ tự thứ hai, thứ ba...tới khi hắn khắc tới cỗ tự thứ bảy thì trên nắp lò lập tức đã nổi sương mù, bao phủ chặt chẽ hỏa lò lại.
Tuy nhiên những người khác cũng không chú ý những chuyện này. Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Đoạn Đức. Dù sao thì cuốn sách cổ kia cũng đã bị hắn đoạt.
- Ầm.
Rất nhiều người đã ra tay bên ngoài tẩm cung của Đại đế, nhổ đi mấy trăm cây đại kỳ. Cuối cùng một tiếng kịch chấn vang lên, mười mấy người liền tiến vào.
Mười mấy người này thoạt nhìn từ ba mươi tuổi tới bốn mươi nhưng chân chính đã bao nhiêu thì không ai biết được. Cả đám đều ung dung, thần sắc trấn định, vừa nhìn đã thấy khí chất phi phàm rồi.
Trong đó có một người mặc vũ y nhiều màu, trông cực kỳ bất phàm, trời sinh cao quý, mày kiếm mắt to, tỏ vẻ đứng trên những người trong đại điện, cuối cùng đôi mắt tỏa ra hào quang sắc bén nhìn thẳng về phía Cơ Hạo Nguyệt.
- Khổng Đằng, ngươi muốn làm gì?
Người bên cạnh quát hỏi.
Tất cả mọi người trong đại điện đều vô cùng kinh ngạc. Khổng Đằng là người nơi nào? Chính là đại đệ tử của Khổng Tước Vương, kế thừa huyền pháp vô thượng của Khổng Tước Vương, thực lực sâu không thể lường được.
Ngày xưa chính hắn đã đuổi giết Cơ Hạo Nguyệt ở Nam Vực lên trời không cửa, xuống đất không đường, suýt nữa là chết ở bên ngoài.
- Yên tâm, ta không ra tay ở đây đâu. Dù sao các ngươi cũng nhiều người như vậy, Yêu tộc tới cũng chưa bao nhiêu người tới.
Khổng Đằng lãnh đạm nói.
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Mười mấy người trung niên này cũng không phải kẻ tầm thường, đều là những nhân vật phi phàm của các đại Thánh địa, đều cao hơn nửa bậc so với những thanh niên nơi này.
- Vút vút.
Hào quang liên tục lóe lên. Diệp Phàm rốt cục cũng khắc hai chữ cuối cùng vào trong nắp lò, hoàn toàn phong ấn Ly Hỏa Thần Lô. Đến lúc này hắn mới thở phào một hơi.
- Đoạn đạo trưởng...
Khổng Đằng nhìn Hỗn Độn Thạch vài lần rồi lại nhìn Đoạn Đức.
Mười người đi cùng hắn đều rất có lai lịch, thân phận không kém gì hắn, đều là kỳ tài đời trước của các đại Thánh địa, cũng đều đang nhìn thẳng về phía Đoạn Đức.
- Tất cả đều có thể thương lượng...
Đoạn Đức chỉ có thể gượng cười, đưa tập sách cổ kia ra.
- Đại sư huynh xin ra tay cứu Thánh tử và Thánh nữ.
Đệ tử Diêu Quang tiến lên thi lễ cung kính với một nam tử trung niên.
Đây là một nam nhân thoạt nhìn như ba bảy ba tám tuổi, dáng người cao gầy, mày rậm mắt to, trông oai hùng vô cùng, khiến người ta không kìm nổi mà kính sợ, giống như một Tiên Vương vậy.
Rất nhiều người nơi này đều biến sắc, trong nháy mắt đã hiểu rõ người này là ai- Đây là Sở Lăng Không của Diêu Quang, năm đó suýt nữa đã được tuyển làm Thánh tử.
- Thật sao? Lại có người đồng thời bắt cả Diêu Quang Thánh tử và Thánh nữ của chúng ta?
Đôi mắt Sở Lăng Không thâm thúy như đại dương, nhìn về giữa không trung.
Thần sắc Diệp Phàm tự nhiên, ngồi xếp bằng trên Hỗn Độn Thạch, vẫn tiếp tục thúc dục hỏa quyết, luyện hóa ba vị thiên tài trong lò, bình tĩnh mở miệng nói.
- Ta muốn trấn áp bọn họ một năm, hết thời gian sẽ thả về Thánh địa.
Tất cả mọi người đều biến sắc. Một tiểu tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh dám trấn áp truyền nhân Thánh địa, để truyền ra ngoài thì sợ rằng sẽ khiến cả thiên hạ kinh hãi.
Hắn dám nói như vậy thì các đại Thánh địa không ai không kinh hãi.
Đúng là một tên yêu nghiệt. Trước kia còn có người ít nhiều nghe tên hắn, nhưng lúc đó những nhân kiệt trong Thánh địa cũng không mấy để ý, hôm nay họ sẽ nhất định nhớ kỹ tên này.