- Thiên Yêu Cung và Hoàng Kim gia tộc...
Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Phàm nghe nói tới.
Ở Thánh thành lúc trước, hắn từng gặp được người của Hoàng Kim gia tộc Bắc Nguyên, vượt mã hoành không, đạp trên đầu người khác mà qua.
- Đều là thế lực siêu cấp, ngang hàng với Thánh địa!
Lý Hắc Thủy thấp giọng cười nói.
- Đêm nay chờ trò hay diễn ra đi!
- Bên kia CŨNG có một con thuyền rồng, so với chiếc thuyền của chúng ta thì lớn hơn rất nhiều, dường như là hoàng tử Đại Hạ!
Diệp Phàm nhìn ra xa.
- Đúng thế, tiểu ni cô áo trắng xuất trần kia cũng tới đây, thật là có ý tứ. Huynh muội cùng nhau tới địa phương này!
Lý Hắc Thủy nở nụ cười.
Xa xa, hoàng tử Đại Hạ tóc đen tung bay, tư thế oai hùng, vô cùng phấn chấn. Chiến y thần thiết trên người hắn sáng loáng, chín đạo long khí lượn lờ trên thân thể. Hắn như Thiên Đế lâm trần, vô cùng thần võ.
Ở bên cạnh hắn là một tiểu ni cô tinh thuần, đôi mắt to, đen láy lúng liếng, vô cùng ngạc nhiên với mọi thứ, nhìn rất hồn nhiên.
- Hắn CŨNG tới đây...
Diệp Phàm ngẩn ra.
Bên bờ, một con hoàng kim Thần Thư với toàn thân rực rỡ như thần hỏa thiêu đốt, có một nam nhân áo trắng ngồi ngay ngắn trên đó, phong thần như ngọc, nho nhã mà anh khí.
Có một số người dù đứng trong biển người mờ mịt cũng khiến người ta chỉ liếc mắt đã nhận ra. Họ như những sủng nhi của trời cao, không muốn người ta chú ý CŨNG không được.
- Khương Dật Phi...
Đây là một con cháu của Khương gia, ngày xưa ở Nam Vực khi dẫn Tiểu Đình Đình và Khương lão bá đi, mang trở về Khương gia thì Diệp Phàm có ấn tượng rất sâu sắc với hắn, thậm chí còn hoài nghi thần thể Khương gia chính là hắn.
“Tiểu Đình Đình có khỏe không? Khương lão bá thế nào?”
Diệp Phàm tự nhủ. Thời gian nhoáng cái đã qua bốn năm, không biết hai người kia hiện tại thế nào.
Diệp Phàm cũng không ở cùng bọn họ lâu nhưng lần đầu tiên ở thế giới này có cảm giác như “về nhà”, khoảng thời gian đó thật ấm áp.
Con hoàng kim Thần Thư này đạp nguyệt mà tới, bốn vó giẫm lên mặt hồ, toàn thân rực rỡ. Khương Dật Phi với áo trắng như tuyết, một người một thư vô cùng bắt mắt, như là thần linh lâm trần.
- Nhân vật bực này vừa thấy đã biết là bất phàm!
Ngay cả Lý Hắc Thủy cũng tán thưởng.
- Ngươi có biết thần thể Khương gia là ai không?!
- Vô cùng thần bí, ai cũng không biết được!
Lý Hắc Thủy lắc đầu.
- Có lẽ chính là hắn!
- Không thể nào!
Lý Hắc Thủy vô cùng kinh ngạc.
Không lâu sau, bọn người Diệp Phàm đã đi tới chỗ sâu trong đại hồ, một đám sương lợn lờ, khí tức thánh khiết tràn ngập, hồ nước trong suốt lóng lánh như đi tới quỳnh hải.
- Những nhân vật lợi hại tới nhiều thêm một ít!
Lý Hắc Thủy nhìn về một phía khác.
Nơi đó có một con thuyền lớn lóe ra ô quang, trên đó có một nam nhân mặc hắc y vô cùng lạnh lùng, bộ dáng như ở xa ngàn dặm.
- Đây là con trưởng của cường đạo thứ ba Từ Thiên Hùng - Từ Hằng, là đệ nhất cao thủ trong mấy tên con cháu đại cường đạo, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, là một cao thủ tuyệt đỉnh trong thế hệ trẻ Đông Hoang.
- Hắn chính là Từ Hằng?
Diệp Phàm cẩn thận đánh giá.
Làn da Từ Hằng tinh oánh như tuyết, vô cùng đặc biệt, như một tầng sương lạnh, lại như lãnh tuyết nhưng lại không có chút âm u nào. Thần mang nội uẩn, như một thanh thần kiếm che dấu trong trời sao.
- Ngươi và Đồ Phi thật lớn mật, dám trấn áp đệ đệ của hắn, nên để ý một chút, không thể để hắn biết được!
Tất cả các con thuyền đều dừng lại ở sâu trong đại hồ vì một đôi phượng thuyền đầy hoa tươi đang ở ngay phía trước.
Giữa không trung, Thiên Cung rực rỡ, nguy nga sừng sững, làm cho người ta có cảm giác không thực, tiên nhạc như trần, như từ cửu thiên truyền xuống.
Chín nữ nhân nhanh nhẹn ca múa, dưới đêm trăng như tiên nữ giáng trần, kỹ thuật uyển chuyển, mê hoặc lòng người.
Chỉ là Diệp Phàm cũng không thể không cảm thán. Những nữ tu sĩ này xinh đẹp như tiên, thần vận vô tận.
Nữ nhân phàm nhân dù xinh đẹp động lòng như thế nào cũng không thể lăng không vũ động như vậy, đối với nhiều người thì đây đúng là tiên tử trong mơ.
Bỗng nhiên, có người ngự thần quang thánh kiếm tới, chiếu sáng cả Diệu Dục Hồ, nhoáng cái đã tới nơi. Đây là một nam nhân hoàng y, tư thế oai hùng hiên ngang, rất có khí chất.
- Thánh tử của Đại Diễn Thánh Địa - Hạng Nhất Phi!
Diệp Phàm kinh ngạc. Những người này cũng đã công khai tới rồi.
- Không hợp lý!
Lý Hắc Thủy cũng thấy rất dị thường nói:
- Thiếu chủ Thiên Yêu Cung, truyền nhân Hoàng Kim gia tộc, hoàng tử Đại Hạ, nhân kiệt Khương gia, Thánh tử Đại Diễn Thánh địa Hạng Nhất Phi. Thế lực sau lưng bọn họ sừng sững, không nên như vậy, phải che dấu thân phận mới đúng!
Diệp Phàm gật đầu:
- Đúng thế, dù sao thanh danh của Diệu Dục Am cũng không tốt, những người này lại cao sang phách lối như vậy thì nhất định có nguyên nhân khiến chúng ta không biết!
Hai người nhất trí phán đoán, chắc có điều bất ngờ, bằng không những người này dù tới phong hoa cũng phải bận tâm tới thanh danh mà không dám dùng chân thân xuất hiện.
Bỗng nhiên, tiếng đàn hát trên bầu trời bỗng ngừng lại, bốn phía trở nên yên tĩnh. Phía trước, An Diệu Y áo trắng phất phới, đón gió mà đứng, như có thể thuận gió mà đi.
Tằng ưu đa diệu tổn đạo hành
Nhập sơn hựu khủng hàn sư tình
Thế gian an đắc song toàn pháp
Bất phụ vô danh bất phụ khanh.
Âm thanh tự nhiên phiêu động giữ bầu trời đêm. An Diệu Y với máu tóc đen láy bay múa, linh hoạt, kỳ ảo tuyệt trần, thần tú nội uẩn, ngọc cốt thiên sinh, tiên tư vô song.
Tất cả mọi người ngẩn ra, “diệu” nhất định là chỉ đủ loại diệu dục, “vô danh” là chỉ đại đạo, “khanh” đúng là kính xưng với người. Ý tứ câu này rất rõ ràng.
- Thế gian an đắc song toàn pháp?!
Thanh âm của An Diệu Y lay động nhân tâm, ánh mắt lướt nhìn qua tất cả mọi người.
Nàng lại nói ra những lời như vậy khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Chẳng lẽ nàng muốn rời Diệu Dục Am mà đi, nhập sơn ẩn thế, thoát khỏi phiến ô uế Diệu Dục Am này?!
Tất cả mọi người trên nhiều thuyền ngọc ở đại hồ lập tức chấn động. Nữ nhân đẹp nhất Đông Hoang quả nhiên không tầm thường.
- An tiên tử, ta hiểu được nỗi khổ của nàng! Ta nguyện ý cùng nàng ẩn thế nơi núi rừng!
Lập tức có người hô lên.
Phốc phốc!
Đáng tiếc, kẻ tiên phong này lại khiến những người khác không vừa mắt, lập tức bị đẩy rơi vào trong hồ.
- An tiên tử, nàng thánh khiết xuất trần, như thần nguyệt trên bầu trời, khi rời khỏi Diệu Dục Am, thoát khỏi bùn lầy, ta nguyện cùng nàng kết bạn mà đi!
Người này tuy rằng không nói gì tới việc ẩn cư cùng nhau nhưng ý tứ cũng không khác gì nhiều. Kết quả hắn CŨNG bị người ta đạp vào hồ nước.
Lại thêm một người nữa bị đánh rơi vào trong nước, khiến những người khác không dám nói gì, sợ trở thành công địch.
- Thật khó... thật khó! Thôi tối nay chỉ đàm pháp luận đạo vậy!
Thanh âm An Diệu Y vô cùng êm tai, giống như từ chín tầng trời truyền xuống.
- Nàng rốt cục có ý tứ gì?! Chẳng lẽ muốn trở thành một đời tiên tử thánh khiết, không muốn chìm trong diệu dục?!
Ngay cả Lý Hắc Thủy cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
An Diệu Y nếu muốn tuyển ra một ít người để đàm pháp luận đạo nhưng lại không muốn làm người khác rét lạnh, quyết định tấu lên một cầm khúc, nhẹ nhàng múa một lúc dưới ánh trăng khuyết.
Tuyết trắng váy dài phiêu động, nàng bay lên không trung, sau lưng là một vầng trăng thật lớn, chiếu rọi thân hình nàng.
Thần nguyệt này có đường kính tới ba thước, khiến nàng trở nên vô cùng thánh khiết, quả xứng với danh xưng Quàng Hàn tiên tử lâm thế. Nàng vũ động thiên phong, tuyệt đại khuynh thành.
Cách đó không xa, một cây đạo cầm lở lửng giữa hư không, trong suốt lóng lánh, An Diệu Y băng thanh ngọc cốt liên tục vũ động dưới ánh trăng, vô cùng uyển chuyển, như cửu thiên huyền nữ hạ phàm.
Bàn tay trắng nõn của nàng khẽ điểm, đánh ra nhiều điểm thần quang, kích thích dây dàn, phát ra tiên âm. Nàng vừa múa vừa đàn, mê động lòng người.
Kỹ thuật của An Diệu Y tuyệt trần khiến người ta như đang chứng kiến thần nữ hạ giới, mà tiếng đàn lại như tiên nhạc, lòng người không thể tự kiềm chế!
Nàng bay múa ở giữa vầng trăng, còn cách không đánh lên tiên âm như vậy khiến người ta kinh thán, say mê không thôi.
Bỗng nhiên, trong trời đêm có bay tới một ít chim tước, đều cắp thêm một đóa hoa trong suốt, cùng nàng bay múa, tất cả những người phía dưới như ngây ra.
Hoa vũ đầy trời rơi xuống, từng trần mùi thơm truyền ra. Bác điểu và nàng cùng ca múa, thật sự khó có thể tưởng tượng được, càng khiến người ta mê đắm.
An Diệu Y cất lên tiếng hát, diệu âm động tứ phương, ngay cả cá trong hồ cũng nhảy lên, theo tiết tấu lời ca tiếng nhạc của nàng mà vũ động.
Tam tuyệt ca, vũ, cầm khiến Diệp Phàm cũng phải kinh sợ, đây đúng là hoàn mỹ không tì vết! Nữ nhân được xưng là đẹp nhất Đông Hoang quả thật kinh người.
Giữa thần nguyệt, những đóa hoa trong suốt như mưa, nàng nhanh nhẹn bay múa, tiếng đàn minh động, bách điểu cùng hợp, cá tôm nhảy lên mặt nước, hết thảy trở thành một loại diệu cảnh.
Tiếng đàn chấm dứt, điệu múa dừng lại, lời ca trôi qua, cả thiên địa là một mảnh yên lặng. An Diệu Y đứng yên, rất lâu sau, mọi người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
- Diệu Y nguyện đàm pháp luận đạo cùng chư vị!
Dây như một tinh linh dưới đêm trăng, nhẹ nhàng bay về phía trước, tiến vào một quỳnh lâu, điện ngọc. Nơi đó là một phiến cung điện, nàng biến mất ở một tòa NGỌC các.
Rất nhiều người lúc này mới tỉnh mộng, tranh nhau bay về phía bầu trời, muốn được gặp lại nàng lần nữa.
- Xong rồi! Mỹ nữ này đã khiến ta động tâm rồi đó, nàng thật sự có một loại thần vận đặc biệt!
Lý Hắc Thủy nói.
- Hắc ca, ngươi sẽ không nhanh như vậy đã rơi vào tay địch chứ?!
Diệp Phàm cười nói.
- Ta nói Tiểu Diệp Tử ngươi ấy, tuổi còn nhỏ đừng ra vẻ nhìn thấu tình đời, đừng có bộ dáng độc tình như vậy! Người trẻ tuổi khi đối mặt nữ nhân nên trầm luân, nếu không không phải là người bình thường!
Khóe miệng Diệp Phàm hiện lên vẻ tươi cười:
- Được rồi, chúng ta đây thương lượng thế này, bất kể nàng là thật muốn rời khỏi Diệu Dục Am, làm tiên tử thánh khiết nhất Đông Hoang hay là vì chiếm lòng người mà cố ý như vậy, chúng ta đều nghĩ cách mang nàng đi, thế nào?
Lý Hắc Thủy nhìn hắn một lúc rồi chợt vỗ vai hắn thật mạnh:
- Đi! Hắc ca ta muốn ôm mỹ nhân trở về!
Trong trời đêm, quỳnh lâu điện ngọc lưu chuyển quang huy, giống như lầu các trên tiên giới, khiến người ta cũng phải động lòng.
An Diệu Y đã đi vào, nơi ngọc điện kia đứng đầy người, bị một đạo tiên quang ngăn cản, không có mấy ai có thể tiến vào được.
- Đây là ngộ đạo tiên môn, không hiểu ra lạc ấn đại đạo nhất định thì căn bản không thể vào được. Những người dưới Tứ Cực Bí Cảnh, ngoại trừ các cá nhân đặc biệt thì nhất định bị ngăn cản.
Lý Hắc Thủy kinh ngạc.
Hoàng tử Đại Hạ long hành hổ bộ, long khí quấn quanh thân, chiến y thần thiết lóng lánh, như Thiên Đế hạ giới, ngộ đạo tiên môn căn bản không thể ngăn được hắn. Hắn tự mình tách ra, nắm lấy tiểu ni cô áo trắng rồi đi vào.
Xoát!
Hào quang chợt lóe lên, thiếu chủ Thiên Yêu Cung với áo tím phiêu động, đôi mắt thâm thúy cũng ung dung tiến vào.
Tiếp theo, Thánh tử Đại Diễn Thánh địa Hạng Nhất Phi cũng giá thánh kiếm đi tới, nhoáng lên cái rồi đi vào.
Từ trên bầu trời, một con hoàng kim Thần Thư đạp nguyệt mà tới, nam nhân mặc áo trắng như tuyết trên đó cũng nhảy ra, khí chất nho nhã xuất trần. Khương Dật Phi cũng tiến vào trong tiên môn.
Trong lòng Diệp Phàm chợt nảy lên, thầm nghĩ người này quả nhiên không đơn giản, càng thêm hoài nghi hắn chính là thần thể của Khương gia.