Đương thời chỉ có Cực Đạo Đế binh mới có thể uy hiếp tới lôi điện, chứ dù là Thánh khí cũng vô dụng, khó có thể đả kích nó.
Lúc này nó chìm nổi trong tiên quang trong cơ thể Diệp Phàm, tỏa ra ánh sáng tươi đẹp, kết thành quầng sáng bên ngoài thân thể Diệp Phàm, ngăn cản sát thế khủng bố này.
Mái tóc lam của Hỏa Kỳ Tử tung bay, giống như một con lam kỳ lân tái sinh, ngạo nghễ thiên địa, phát ra tiếng rống to, lục hợp bát hoang đều run rẩy.
- Mở cho ta.
Hỏa Kỳ Tử rống lớn, đánh một quyền về phía trước, kéo theo một vùng mảnh vỡ đại đạo, giống như sắp sửa chém rụng chín tầng trời, bao phủ Diệp Phàm ở phía dưới.
Máu màu lam trong cơ thể hắn sôi trào, hợp nhất với Cổ Hoàng binh thành một thể, theo một quyền hắn đánh ra giáng thẳng về phía đầu Diệp Phàm. Loại công sát này đúng là không thể tưởng tượng được.
- Ầm!
Diệp Phàm vung tay, ánh sáng bùng lên trong tay hắn. Quyền cương mạnh ẽ gào thét đánh ra, bị bao phủ bởi một tầng hào quang. Lục Đỉnh tự động phòng hộ, đối kháng với uy lực của Thái Cổ Hoàng.
Hai người giao chiến trong nháy mắt, khiến bốn phía chấn động răng rắc. Từng luồng lôi điện màu lam và tiên quang xé mở hư không. Địa phương này trở thành một nơi khủng bố khôn dùng, hóa thành một vùng hắc động lớn.
Vòm trời biến mất, hóa thành vực sâu màu đen, bị hủy không còn hình dạng gì nữa, nổ tung từng tấc một, trở thành một vùng hư vô, bị không gian thứ nguyên cắn nuốt tất cả.
Diệp Phàm và Hỏa Kỳ Tử đều rút lui, khó tin nhìn đối phương, đều cảm thấy Đế binh của đối phương có vấn đề, có thể cũng không phải là thực.
Ầm!
Hỏa Lân Nhi giết tới, sợ huynh trưởng xảy ra chuyện chẳng lành, vì dù vận dụng của "nội tình" trong lần nam hạ này nhưng vẫn không đánh chết được đại địch, đủ để khiến nàng lo sợ rồi.
Ánh sáng màu lam của nước bao phủ toàn bộ thiên địa, khí hỗn độn tràn ngập khắp nơi. Hỏa Lân Nhi dùng thực lực cường đại đánh tới, quả thức khiến người ta lạnh ngắt toàn thân.
Ầm!
Diệp Phàm va chạm mạnh với bàn tay thon thả kia, các loại văn lạc lan tràn ra, khiến thân thể chấn động mãnh liệt. Nếu không có tiên quang do Lục Đỉnh tràn ra bảo vệ thân thể hắn thì hậu quả đã rất khó lường rồi.
- Lại là một kiện Cổ Hoàng binh?
Hắn lộ ra thần sắc khó mà tin nổi. Chẳng lẽ Hỏa Lân Động có hai kiện Cổ Hoàng binh sao? Chuyện này không đúng sự thật rồi.
Hỏa Lân Nhi cũng lộ vẻ khác thường, mái tóc lam nhưng nước rối tung, mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lưu động. Nàng cũng phát giác trong cơ thể người này không phải Đế binh chân chính, có chút khác thường.
- Chẳng lẽ giống như chúng ta sao?
Thần sắc Hỏa Kỳ Tử hờ hững quay đầu đối diện với muội muội, trong lòng đại khái đã có đáp án.
Ầm!
Hai người bọn họ phát động công kích tới. Vòm trời nơi này nổ tung hoàn toàn, trở thành một vùng hỗn độn, bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nắm tay Diệp Phàm không ngừng va chạm với bọn họ, xuất hiện ngàn vạn dấu vết của đại đạo, va chạm kịch liệt với đôi huynh muội này. Uy nghiêm của Cổ Hoàng khiến người ta cảm thấy áp lực, gần như hít thở không thông.
- Không phải là Cổ Hoàng chân chính, chỉ là cấm khí bắt chước mà thôi.
Cuối cùng Diệp Phàm rốt cục cũng hiểu rõ. Đây là có người dùng thủ đoạn nghịch thiên, lấy tài liệu thần thánh hiểm có để luyện chế ra, nhưng vẫn chỉ có thể dùng vài lần mà thôi, sau đó sẽ tự hủy.
Vút!
Bọn họ đánh một đòn cuối cùng rồi tách nhau ra. Hỏa Lân Nhi và Hỏa Kỳ Tử đều vô cùng kinh ngạc. Bọn họ tin rằng Diệp Phàm vẫn chưa nắm giữ được Đế binh chân chính nhưng lại không biết cuối cùng là thứ gì.
Chát.
Đột nhiên từ xa xa truyền tới tiếng vang nhỏ. Đạo thân của Diệp Phàm đã chết, hóa thành một luồng thanh quang tiêu tán trong thiên địa.
Hoàng Hư Đạo lập tức mất đi địch thủ, thần sắc ngẩn ra, sau đó đôi mắt lóe lên, hình thể ẩn chứa đạo ngân, khó có thể thấy rõ.
Thiên địa trở lại tĩnh lặng. Hỗn độn tan dần, càn khôn lại được củng cố. Mấy người giằng co lại xuất hiện trên bầu trời một lần nữa, không ai gặp vấn đề gì.
Vừa rồi mấy người bị vận dụng oai lực của Cực Đạo nhưng đều thông qua quyền cước đánh ra, cũng không phải sử dụng Tiên khí chân chính, uy lực phát ra tất nhiên chỉ một phần vạn, không tỏa ra bốn phương tám hương. Bằng không thì dao động cường đại này đã khiến ngay cả cánh tay của bọn họ cũng không chịu nổi rồi.
Hơn nữa bọn họ đánh vào bên trong hỗn độn, những người xem cuộc chiến dù có linh giác nhạy bén tới mấy cũng khó có thể cảm nhận được, vì vậy trong nháy mắt một số người thấy tim tăng tốc nhưng lại không biết rằng bọn họ đã từng vận dụng Cổ Hoàng binh.
- Đạo thân suy yếu... chân thân chuẩn bị ngã xuống sao?
Một số cường giả Cổ tộc ở xa xa nói, cho rằng thế cũng đã bị xoay chuyển rồi.
Diệp Phàm nhíu mày. Tình hình rất không ổn. Đạo thân sau khi biến mất không có khả năng tái hiện lập tức, cần phải chờ một thời gian rất dài.
- Ngươi thật sự muốn tranh cao thấp, phân mạnh yếu thật sao? Từ đầu tới cuối chúng ta đều chưa quyết chiến sinh tử đâu.
Ánh mắt Hỏa Lân Nhi lưu chuyển nói.
Ba người bọn họ đều nhận được lợi ích rất lớn lao, vì vậy mới đồng ý tiến xuống phía năm, không có khả năng liều chết cho Thiên Hoàng tử thật nhưng vẫn phải làm cho có lệ.
Diệp Phàm tất nhiên hiểu rõ chiến trường một đấu một bên kia mới là tử chiến. Thánh Hoàng tử và Thiên Hoàng tử đều đã bị trọng thương, mỗi lần đều dùng đại đạo đối kháng, tất sẽ có một người phải ngã xuống.
Mà chiến trường bên này của bọn họ không ai bị thương. Tình hình thế nào tất nhiên trong lòng hắn rất rõ ràng.
- Đánh tới bước này rồi, tốt nhất là tránh ra đi. Đừng ép ta giết ngươi.
Hỏa Kỳ Tử điềm nhiên nói.
- Ngươi tới thử xem. Nếu không qua được cửa của ta thì chắc chắn ta sẽ làm thịt ngươi.
Diệp Phàm đốp chát lại, lộ ra sát khí.
Chiến trường bên kia đã tới thời khắc mấu chốt, hắn tuỵệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cản trở và cắt ngang. Giờ mà còn không giết được Thiên Hoàng tử thì đúng là quá uất ức.
Rống...
Hỏa Kỳ Tử rống to một tiếng, mái tóc lam dựng đứng, hoàn toàn nổi giận, trong nháy mắt khiến trời sụp đất lở, một mình lao tới.
- Liều mạng, Cổ Hoàng tử bên này cũng muốn liều mạng rồi!
Đại giáo Cổ tộc và Nhân tộc đều hết vía.
Ầm!
Diệp Phàm không sợ, tay phải chấn động mạnh, hợp nhất lục đạo quyền ý, đánh mạnh về phía trước. Trời đất mờ mịt nổ tung. Mái tóc đen của hắn tung bay, đón đánh trực diện Hỏa Kỳ Tử, muốn dùng một quyền đánh đối phương thành thịt nát.
- Không tốt.
Thần sắc Hỏa Lân Nhi chấn động, sợ huynh gặp chuyện không may, cũng lao tới tấn công. Ngón tay ngọc trắng nõn như tuyết chấn nát trời cao, ấn vào huyệt Thái Dương của Diệp Phàm.
Phía bên kia, Hoàng Hư Đạo quay người đi thẳng về phía Thánh Hoàng tử. Hắn không có khả năng trơ mắt nhìn Thiên Hoàng tử bị giết chết, lúc này vội vã tiến tới.
- Không kẻ nào có thể chạy thoát. Không qua được một cửa của ta thì đừng có hy vọng gì.
Diệp Phàm tấn công mãnh liệt, dùng tốc độ cực hạn tới va chạm với Hỏa Lân Nhi và Hỏa Kỳ Tử, thân thể lại xé mở hư không cản Hoàng Hư Đạo, va chạm gần trăm lần.
Mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh. Người này thật sự quá cường đại rồi, nhanh tới khó tin nổi. Ba vị Cổ Hoàng tức giận mà hắn còn dám làm như thế, thật sự có thể ngăn cản nổi, đúng là sâu không thể lường được.
- Ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
Hỏa Kỳ Tử lạnh lùng nói. Hắn khoát tay, xuất ra kỳ lân cửu thức. Loại bí thuật này hợp nhất với thể thuật, uy lực vô cùng, lần đầu tiên thể hiện ra trong cuộc chiến này.
- Ta sợ ngươi chắc?
Diệp Phàm không hề sợ hãi, há mồm hét to, khí nuốt sơn hà, dùng lực lượng của một mình hắn đồng thời đánh tới cả Hỏa Lân Nhi và Hoàng Hư Đạo.
- Hợp chiến với người như ngươi thì dù là đối với ta hay ngươi đều bất kính cả. Ta thật ra cũng muốn luận bàn một đối một với ngươi một phen để xác minh đạo của ta. Nhưng hôm nay không được, không thể để cho Thiên Hoàng tử chết được.
Hoàng Hư Đạo bình tĩnh nói.
- Vậy thì đánh đi. Có lẽ ta sẽ giết được một hay hai người trong các ngươi đó.
Diệp Phàm đáp.
- Cuồng vọng.
Ngay cả Hỏa Lân Nhi lúc này cũng lộ sát khí.
Ầm!
Sinh tử giao tranh, đại chiến bắt đầu.
Nhưng giờ khắc này lại xảy ra kinh biến. Đại trận của Hắc Hoàng vốn vây khốn Bán Thánh và bát bộ thần tướng, thế lực vốn ngang nhau, ai ngờ lúc này lại có ngoại lực tham gia.
Không ngờ một vị cường giả Nhân tộc đánh tới, khống chế một chiếc chiến xa màu vàng, chiến khí bốc thẳng lên trời cao, ù ù lao tới, nghiền nát bầu trời, tiến quân thần tốc, đánh phá vào trong đại trận.
Trên chiến xa kia có một thân ảnh hùng vĩ, mái tóc đen tung bay, ánh mắt giống như lôi điện, khí huyết toàn thân mênh mông, nghịch thiên lao tới, dường như là một vị Thiên Đế vậy.
Chung quanh hắn có chín con Chân Long uốn lượn, chín con tiên phương bay múa, chín con Bạch hổ gầm thét, phụ trợ hắn giống như Thiên Đế giáng trần vậy.
- Vương Đằng, không ngờ lại là hắn. Nhiều năm như vậy, sau khi hắn bị đánh bại một lần cũng chưa từng xuất thế, không ngờ hôm nay lại xuất hiện.
Một vị từng là thiên tài tuyệt thế, được xưng là Bắc Đế, được coi là một trong những cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ của Nhân tộc, sau khi thua trong tay Diệp Phàm chưa bao giờ gượng dậy nổi.
Ai cũng không thể ngờ được là hôm nay hắn lại xông ra, dùng chiến xa Thiên Đế phá một góc trận đồ, khiến cuộc chiến nghịch chuyển.
- Không ngờ lại là con dê con đến phá đại sự.
Hắc Hoàng nổi giận. Đài trận của nó đã dùng hết ở ngoài Chân Hiền Thành, tài liệu thần thánh tích góp nhiều năm tiêu hao không còn chút nào.
Ở địa phương này nó chỉ có thể dùng tài liệu bình thường khắc trận, khó khăn lắm mới chống nổi bát bộ thần tướng nhưng lâu hơn sẽ sụp đổ. Nó còn muốn chống thêm một lát, không ngờ Bắc Đế lại tới đây, cuối cùng khiến đại trận bị phá như vỡ đê.
Mọi người thấy thế tiến của Bắc Đế như chẻ tre, lập tức xé mở một góc sát trận, xâm nhập vào bên trong chiến trường. Bát bộ thần tướng lao ra như hồng thủy.
- Giết...
Giết thét rung trời vang lên. Mặc dù bát bộ thần tướng chết rất thảm trọng, nhiều người mất mạng trong đại trận của Hắc Hoàng hắn mấy vị Bán Thánh lại không chết một ai, tất cả đều vọt ra.
- Đáng giận thật. Chỉ chút nữa là Thánh Hoàng tử đã giết được Thiên Hoàng tử rồi.
Ánh mắt Diệp Phàm cũng đỏ lên, nắm chặt bàn tay.
Giờ khắc này tiếng hô giết rung trời. Bát bộ thần tướng vọt ra thì đúng là đại họa. Một số kẻ đánh về phía Thánh Hoàng tử, không ít người lại lao về phía Diệp Phàm.
- Lấy Thần Nữ Lô ra trấn áp cho ta, kiên quyết không để một người tới gần Thánh Hoàng tử.
Hắc Hoàng kêu to.
Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch thúc dục Thần Nữ Lô, bao phủ thiên địa, thánh uy cuồn cuộn mênh mông khôn cùng tràn ra. Nhưng mấy vị Bán Thánh kềm giữ lại, đối kháng với nó.
Ầm!
Huyết quang tỏa ra ngập trời. Địa phương này sôi trào. Đại chiến đã tới hồi gay cấn, hỗn loạn một vùng. Nơi nơi đều là sát khí, máu thịt bay tung tóe.
Vương Đằng cười lạnh. Hắn cũng không yếu hơn mấy vị Cổ Hoàng tử là mấy nhưng nhiều năm qua lại chịu đau khổ như vậy, hôm nay hoàn toàn bùng phát, sau khi công phạt đám người Hắc Hoàng liền khống chế chiến xa đánh về phía Thánh Hoàng tử.
- Ngươi dám.
Diệp Phàm tức giận, giờ khắc này sau khi bắn ra hai mũi tên đen kịt, phá tan không gian, giết Bán Thánh và bát bộ thần tướng xong liền lao tới ngăn cản Vương Đằng.
- Không chỉ ngươi có Thánh khí đâu.
Hỏa Kỳ Tử cười lạnh. Lúc này bọn họ cũng không vội, không cần tới cứu Thiên Hoàng tử thì cũng chẳng sao. Bát bộ thần tướng tuyệt đối có thể chống lại dòng thác lũ này.
Hắn rút một cây Phương Thiên Họa Kích ra, cũng là Thánh khí, cản đường Diệp Phàm. Khí tức khủng bố chấn động thiên địa.
Diệp Phàm không thể không triệu hóa một câỵ Hắc Tiễn hộ thể, sau đó lại tế ra đài đá, chân thân tiến vào bên trong như mặc chiến y, tấn công tứ phương.
Địa phương này đã hoàn toàn nổ tung, giống như nước sôi trào. Mấy món Thánh khí đồng thời xuất hiện đúng là một tai nạn hủy diệt. Núi lở, biển cạn, đất rung, vòm trời sập xuống, ai cũng khó có thể tồn tại.
Bát bộ thần tướng tổn thất thảm trọng, bị diệt vong trong hỗn chiến tới ba phần. Nhưng mấy vị Bán Thánh kia tu vi cũng rất cao, đã đánh tới cạnh Thiên Hoàng tử, khiến Thánh Hoàng tử gặp phải sự tấn công nghiêm trọng.
Rống...
Diệp Phàm rống to khiến non sông chấn động, không để ý tới ba vị Cổ Hoàng ngăn cản, tức sùi bọt mép, liều mạng giết về phía trước. Máu tươi bắn ra tung tóe. Cổ tộc ngã xuống hàng loạt. Toàn thân hắn cũng bị máu nhuốm đỏ.
- Bất kể là ai, hôm nay ta phải giết Thiên Hoàng tử. Kẻ nào ngăn cản tất phải chết.
Diệp Phàm quát lớn, truyền ra ý chí không thể phá vỡ, hận thù Vương Đằng trợ giúp Cổ tộc tới cực hạn.