Chiến xa cổ màu vàng ầm ầm tiến vào, bên trên đầy dấu đao kiếm, tựa như chiếc xe đế vương viễn cổ đi tuần, lực lượng khiếp người, xung quanh long phượng trổi lên tiếng ngầm chấn động cửu thiên, hào quang ngập trời.
Khương Hoài Nhân nổi giận không thôi, chiến xa cổ màu vàng kia lao tới đụng hắn tóc tai bù xù, thiếu chút bị đè nát.
Ngay cả tiểu yêu nghiệt kia cũng hồn nhiên không đặt hắn trong lòng, đứng ở trên xe nhìn xuống, nói ra lời ngang ngược.
- Ta chờ ngươi ở bên trong!
Đây là một câu cuối cùng của Vương Trùng, chiến xa cổ màu vàng quá nhanh, lóe lên đã biến mắt.
Ở xa xa, trên một con đường khác, ánh mắt Diệp Phàm không ngừng sáng tối, lẩm bẩm:
- Thiên Nhãn Võ Đạo.
Vương Đằng tu thành Thiên Nhãn Võ Đạo, còn đáng sợ hơn cả Nguyên Thiên Thần Nhãn của hắn, có thể nhìn thấy hết thảy, xuyên thủng tuyệt địa hư thực.
Làm người ta sợ hãi nhất là trong quá trình đại chiến, Thiên Nhãn có thể nắm lấy tất cả sơ hở, đó là thứ khủng bố nhất. Thậm chí, có người sau khi tu thành Thiên Nhãn thì động tác của người khác ở trong mắt hắn chậm như ốc sên, gần như ngưng hẳn.
- Người kia rất mạnh, nhưng mà ca ca muội nói hắn còn chưa phải thiên hạ đệ nhất.
Cơ gia Tiểu Nguyệt bước lên, mái tóc đen như suối, đôi mắt linh động, đôi má như ngọc, tổ hợp lại xinh đẹp nhu hòa.
Chư tử bách giáo đều đến đây, rất nhiều cao thủ đi tới, Tầm Long Địa Sư có ánh mắt độc đáo, chọn ra con đường trùng hợp với tám đường sinh lộ của Diệp Phàm.
- Trung Hoàng tới rồi.
Ở bên ngoài xôn xao, rất nhiều người ồ lên, một nam tử tóc rối tung đi rất chậm, tựa như một ngọn núi, từng bước một theo sinh lộ tiến vào tiên địa.
Chín ngàn năm trước, hắn đã là một đời Hoàng chủ, hôm nay các giáo chủ gặp hắn cũng phải run sợ, tuy rằng thân thể hắn không quá hai mươi tuổi, nhưng tu vi ngạo thị quần hùng bày ra rõ ràng.
- Tiểu Diệp tử, chúng ta đi vào như vậy có được không, Vương Đằng kia có thể tìm chúng ta gây sự không?
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng thầm nói.
- Không sao, ở nơi này không cho bọn họ giương oai được.
Diệp Phàm không để ý.
- Diêu Quang Thánh tử cũng đến rồi.
Cơ gia Tiểu Nguyệt chỉ về phía bên kia, nhỏ giọng nói:
- Ca ca nói, Diêu Quang Thánh tử mạnh mẽ vượt xa người đời tưởng tượng.
Trên đường sinh lộ kia, Diêu Quang Thánh chủ phất tay, sau lưng chỉ có một nam tử, cả người như đắm chìm trong ánh sáng, tựa như con của mặt trời.
Ngoài ra, Diêu Hi cũng đi theo cạnh, một thân váy dài thướt tha tó lệ, tựa như tiên tử Nguyệt cung, tha thướt bước đi.
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, xem ra Diêu Quang Thánh tử có thể gánh vác một phía, bằng không Diêu Quang Thánh chủ không dám đưa hắn đi tới chỗ này.
Người bốn đại Thần triều bất hủ cũng đến, có mấy vị hoàng tử đặc biệt khiến người ta chú ý, bước đi như rồng hổ, cùng đi theo sau lưng bọn họ.
Khi những lão tăng Tây Mạc đi vào, cao nhân Nam Lĩnh cũng đến, không chỉ có Chiến chủ Nhân tộc cùng mấy đại Yêu chủ, có rất nhiều đại yêu Nam Lĩnh.
"Sẽ không thiếu một trận long tranh hổ đấu."
Ngũ đại vực đều có người đến, nơi Thầnh Đế sinh ra quả nhiên không bình thường, lúc này khiến rất nhiều người động tâm.
- Là Thần Toán Tử suy diễn ra, bằng không sẽ không thể nào có nhiều người tìm tới như vậy.
Cơ Tử Nguyệt để lộ ra một bí mật.
- Lại là Thần Toán Tử, rốt cuộc hắn có lai lịch gì?
Diệp Phàm sinh nghi, hai năm trước Thần Toán Tử giúp Âm Dương Giáo tính ra vị trí của hắn, nếu không phải hắn nắm giữ lại Đả Thần Tiên, có lẽ vẫn sẽ tiếp tục bị đuổi giết.
Lúc này, bọn họ tiến vào khu vực trung tâm tiên địa, đang ở vùng đất trống giữa cổ huyệt, có không ít bóng người xung quanh.
Nhưng mà không ai dám làm bừa, bởi vì càng đến gần nơi này càng có thể nguy hiểm, tất cả đều chờ đợi kết luận của Tầm Long Địa Sư, cùng với mấy người Âu Dương Diệp Đông Hoang.
Đến nơi đây, Diệp Phàm vô cùng thả lỏng, hắn nghiên cứu nơi này hơn một tháng, đã sớm hiểu rõ mọi thứ hơn mấy người Tầm Long Địa Sư và các kỳ nhânkhác.
- Các ngươi quả thật dám tới, lỡ như rơi vào long động chết oan chết uổng, vậy thì không trách được ai khác.
Vương Trùng liếc nhìn mấy người Khương Hoài Nhân, Ngô Trung Thiên, Bàng Bác, cười lạnh không thôi.
Bọn họ cũng không đúng chung một chỗ, chia ra vị trí khác nhau, nhưng mà lúc này ngừng lại không đi về phía Long Huyệt cùng Tiên Trì. Bởi vì Diệp Phàm nhìn ra không ổn, nói bọn họ không nên làm bừa.
- Thằng nhãi con kia quá kiêu ngạo, ta thật muốn tát hắn hai cái.
Lý Hắc Thủy nguyền rủa, bọn họ từ từ tụ lại một chỗ.
- Chủ yếu là ca ca của hắn quá mạnh, nhân vật lão tiền bối cũng không dám tùy tiện chọc tới, thành tựu tương lai không thể nói hết.
Liễu Khấu thở dài.
- Con bà nó, ta đang chờ Thánh thể của Tiểu Diệp Tử đại thành đây, tương lai đánh chết bọn chứng, tiểu tử mười mấy tuổi này đáng bị bóp chết.
Khương Hoài Nhân xõa tóc rối tung.
- Sao hả, các ngươi còn không phục?
Vương Trùng cười lạnh, khí thế bức người đứng trên chiến xa vàng nhìn xuống bọn họ.
Lúc này Vương Đằng không ở gần đây, nhưng đang đi song song với các giáo chủ, nói thật hắn có tư cách đó.
- Ngươi quá kiêu ngạo, nếu huynh trưởng ngươi không có ở đây, rất nhiều người một ngón tay cũng đè chết ngươi.
Có người truyền âm, chợt trái chợt phải không rõ là ai.
Bàng Bác nổi điên, có người đổ thêm dầu vào lửa tính món nợ này lên đầu bọn họ, muốn kích động bọn họ đánh nhau.
- Là ai?
Vương Trùng người không lớn, nhưng lệ khí quá nặng, quét nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thẳng vào đám người Khương Hoài Nhân.
Ầm!
Đột nhiên, ở xa xa truyền tới tiếng va chạm kinh thiên động địa, hai đại nhân vật tuyệt đỉnh bất ngờ ra tay, dao động phát ra quét bay nhiều người.
Không ít người rơi vào khu vực nguy hiểm, lập tức bị "lạch trời" hóa thành vũng máu, không còn sót lại chút gì.
Bắc Đế Vương Đằng ra tay với Trung Hoàng, không ai ngờ hai người lại xảy ra xung đột ở nơi này, một chiêu khiến rất nhiều giáo chủ biến sắc.
- Hai người bọn họ đánh nhau rồi?
Mọi người rất giật mình, nhất là người có hiểu biết về Kỳ Sĩ Phủ càng thêm kinh dị, hai năm qua Bắc Đế luôn luôn bế quan, có người nói đang tu luyện một loại kỳ công, cho đến giờ chưa từng xung đột với Trung Hoàng.
Nhưng mà giữa hai người chắc chắn phải có một trận chiến, đây là điều không thể tránh, Bắc Đế vẫn đang khắc chế, không muốn so chiêu với Hướng Vũ Phi danh chấn thiên hạ từ chín ngàn năm trước.
- Vừa rồi Bắc Đế tiến lên, hình như là nói gì đó, Trung Hoàng từ chối, không biết vì sao hai người đột nhiên ra tay.
Một vị nhân vật cấp giáo chủ cách đó không xa nói, hắn chỉ thấy được một chút, không rõ vì sao hai vị nhân vật cấp long hoàng lại xung đột.
Trong mảnh thiên địa này rồng ngâm phượng hót, toàn thân Vương Đằng bao phủ thần quang, hào quang sôi trào bao phủ cả mảnh địa vực này. Mỗi lần hắn ra tay đều có long phượng dâng lên, hót vang trên đầu, phụ trợ hắn như Thiên Đế giáng thế.
Người ở đây không ai không biến sắc, nhất là các giáo chủ, bọn họ là người thống trị thiên hạ đương thời, quyền thể cùng chiến lực ngập trời, lúc này trong lòng lại có áp lực nặng nề.
Trung Hoàng tóc xõa tung, cao to oai hùng, một quyền một chiêu dũng mãnh, không có thần quang ngập trời, nhưng có lực lượng biến tầm thường thành thần kỳ.
Mỗi một lần hai người va chạm, khắp nơi đều rung chuyển, rất nhiều người không thể đứng vững bị cuốn lên trời cao, dù là nửa bước đại năng cũng phải rút lui.
Nếu không phải nơi này rất đặc thù, vĩnh hằng bất hủ, sơn mạch vô tận đã sớm thành bụi bặm, lực lượng của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, chỉ ra một ngón tay là có thể đè nát núi cao.
- Dáng Thiên Đế, thế Thánh Hoàng!
Mọi người kinh ngạc than thở, hai người quá mạnh mẽ, xưa nay hiếm gặp, còn trẻ tuổi đã có thành tựu như vậy, nằm trên cả các nhân vật giáo chủ lão tiền bối.
Mỗi một lần Vương Đằng ra tay, xung quanh sẽ có Chân Long, Thần Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ xuất hiện, thần quang phun trào cộng minh cửu thiên, hào quang đầy trời.
Chín con Chân Long, chín con Thần Hoàng, chín con Bạch Hổ, chín con Huyền Vũ chia ra bốn hướng, thành tứ tượng thiên địa, ánh sáng vàng chói chang bao phủ hắn ở giữa tựa như Thiên Đế hạ phàm.
Trung Hoàng cũng không tầm thường, tựa như Thánh Hoàng thái cổ sống lại, vô cùng uy nghiêm, nhấc tay khí thể to lớn, chiêu thức bình thản nhưng có lực lượng luyện hóa thiên địa.
Quanh người hắn không có hào quang hoa lệ, nhưng giống như thúc đẩy ngôi sao đầy trời, khiến người ta có ảo giác không thể chống cự, tựa như Đại đế Nhân tộc xuyên qua vạn kiếp giáng xuống.
- Ca ca ta nhất định sẽ thắng, trong đời trẻ tuổi, ca ca xứng danh là thiên hạ đệ nhất!
Vương Trùng nắm chặt tay.
Trên thực tế, giáo chủ các phương đều đau đầu, ai dám nói có thể thắng được Vương Đằng. Từ xưa đến nay, có mấy người tuổi trẻ có được thành tựu như thế?
Khương Hoài Nhân hết sức khó chịu, vừa rồi chiến xa cỗ kia thiếu chút đụng vỡ đầu, trâm gỗ cũng rớt mắt, tóc tai bù xù, cười lạnh nói:
- Hy vọng Trung Hoàng đánh chết hắn.
Tuy rằng hắn nói rất nhỏ, nhưng lỗ tai Vương Trùng rất thính, bất được lời nói khe khẽ này, xoay người lại:
- Ngươi muốn chết.
- Thằng nhóc miệng hôi sữa đừng có cuồng vọng quá đáng.
Mấy người Ngô Trung Thiên bùng nổ, bọn họ đều là hậu nhân đại cường đạo, luôn làm theo ý minh, chưa từng bị người ta nhục mạ như vậy.
- Các ngươi muốn tìm chết, ta thành toàn cho các ngươi!
Vương Trùng nhảy xuống chiến xa vàng lao tới, sau lưng còn có hai sinh vật thái cổ theo đuôi, một con toàn thân vảy màu vàng, một con khác như bạc trắng đúc thành.
Tuy rằng Khương Hoài Nhân, Ngô Trung Thiên, Lý Hắc Thủy nổi giận, nhưng không thể không thừa nhận Vương Trùng rất mạnh, không hổ là đệ đệ của Vương Đằng, năm nay không đến mười hai tuổi đã là cường giả Hóa Long biến thứ tám, là yêu nghiệt nhỏ nhất Kỳ Sĩ Phủ.
- Mấy tên thổ phỉ các ngươi, nghe nói là bạn cũ của tên Diệp Phàm kia, ta đã sớm muốn thu thập các ngươi rồi.
Vương Trùng cười lạnh, hai sinh linh cỗ đi theo hắn, căn bản không sợ bị thiệt thòi.
Bàng Bác đi ra, mỉm cười nói:
- Nhóc con ngươi cho là hóa thân thành ca ca ngươi hay sao, bây giờ ngươi còn chưa có tư cách nói lời này.
- Ta không có tư cách? Lát nữa dẫm tất cả các ngươi dưới chân, ném vào long động cho đám quái vật lông đỏ hình người ăn.
Vương Trùng người không lớn nhưng lời rất ngông cuồng, đứng trên một tảng đá lớn nhìn xuống mấy người:
- Tên mà ta gặp ở Tần Thành là Diệp Già Thiên phải không, bảo hắn lăn ra đây, lần này ta muốn bóp chết hắn.
Hắn ra hiệu với hai sinh linh thái cỗ chuẩn bị chiến đấu, quét nhìn xung quanh muốn bất được Diệp Phàm.
Ở xa xa, Vương Đằng đại chiến với Trung Hoàng thu hút ánh mắt phần lớn người ở đây, nhưng vẫn có không ít người chút ý dị động ở nơi này.
- Người không lớn, cái miệng không nhỏ, cuồng ngạo tận trời.
Một tiếng nói truyền tới, tiếp đó hư không chấn động dữ dối, một bàn chân to dài cả trượng bao phủ kim quang đạp từ trên trời xuống.
Ầm!
Bụi bay đầy trời, mặt đất chấn động, Vương Trùng hét to một tiếng nhưng không thể tránh thoát, bị bàn chân vàng kia dẫm lên.
Diệp Phàm cười lạnh, hắn dùng một cái thần thông pháp tướng mà thôi, tựa như một vị chiến thần màu vàng sừng sững ở đó, oai hùng thẳng tấp cao đến mười trượng.
Mọi người chấn động, Vương Đằng ở ngay không xa, vậy mà có người dám ra tay, một cước dẫm lên đệ đệ của hắn.
- Diệp Phàm...
Vương Trùng kêu to, hắn thật không dám tin, lúc này đại ca đang ở đây, Diệp Phàm lại thật sự đứng ra đạp lên người hắn.
- Là Diệp Phàm yêu nghiệt Đông Hoang biến mất hai năm qua.
Nhiều người giật mình.
Diêu Quang Thánh tử, Diêu Hi, Đại Hạ hoàng tử, Dao Tri Thánh nữ, Nguyệt Linh công chúa đệ nhị mỹ nữ Trung Châu... không ít người trong đời trẻ tuổi đều đến đây, mọi người đều nhìn sang.
Rất nhiều nhân vật cấp giáo chủ cũng rất kinh ngạc, Bắc Đế ở ngay gần đó, Diệp Phàm lại dám làm như vậy, quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.