Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 933:

 

Thấy cô mãi sau mới phản ứng, lại nghiễm nhiên cứ nói chuyện lạc đề như vậy, mặt anh không cảm xúc: “Em quan tâm đến nhiều người nhỉ. Anh đã bảo người sắp xếp chỗ ngồi VIP cho anh ta ở hàng trước rồi.”

 

Hạ Mộc Ngôn “à” một tiếng, dời mắt, tiếp tục nhìn lên gian hàng, không để ý đến anh nữa.

 

Xung quanh rất yên tĩnh, mọi người đều chỉ nhỏ giọng trò chuyện vài câu, sau đó tiếp tục kiên nhẫn lắng nghe lời giảng giải trên sân khấu. Lục Cẩn Phàm cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi bên cạnh Hạ Mộc Ngôn.

 

Bỗng, có một bàn tay đặt lên tay phải của Hạ Mộc Ngôn, cô đưa mắt nhìn sang Mr. Vinse đang ngồi ở bên phải mình. Anh ta nghiêng người ghé vào tai cô, nói: “Cô hãy nhìn mô hình hiện đang được trưng bày kia đi, đó là mô hình tổng thể của một số biệt thự mang phong cách châu Âu mà công ty chúng tôi định quảng bá ở các khu dân cư tại những thành phố khác nhau trong cả nước. Cô thấy thiết kế của những biệt thự đó thế nào?”

 

Không phải Mr. Vinse đang thiếu tôn trọng Hạ Mộc Ngôn, mà là vì muốn thu hút sự chú ý của cô nên mới đặt tay mình lên tay cô khi nói chuyện. Nhưng thấy Hạ Mộc Ngôn không rút tay ra, cũng không đẩy mình ra, vì thế Mr. Vinse cũng tiếp tục phủ tay lên tay cô một cách tự nhiên như vậy.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn lên mấy mô hình kiến trúc và hình ảnh chi tiết chuyển đổi trên màn hình mà Mr. Vinse đang nói tới, cảm thấy hơi quen. Đó không phải là phong cách kiến trúc biệt thự trong khu đại gia của BGY mà mấy năm sau được rất nhiều người giàu vô cùng ngưỡng mộ sao?

 

Không ngờ BGY lại bắt đầu quảng bá và thiết lập những điều này từ bây giờ. Cô cảm thấy mình như thể đang bước vào một thời điểm nhất định trong lịch sử. Hạ Mộc Ngôn cười, chưa kịp lên tiếng thì bỗng cảm thấy áp suất không khí ở bên trái mình thấp đến mức rất nhiều người xung quanh cô đã gần như bị đóng băng.

 

Cô dời mắt qua, đồng thời nghe thấy giọng nói trầm lạnh của Lục Cẩn Phàm: “Bình thường em tiếp xúc với người khác, lúc nói chuyện đều phải động tay động chân như vậy sao?”

 

Lúc nói chuyện, vẻ tức giận trên mặt Lục Cẩn Phàm lộ liễu hơn bao giờ hết. Bất cứ ai cũng có thể thấy được anh đang nổi giận.

 

Hạ Mộc Ngôn nghe anh nói thế thì lập tức muốn rút tay về, nhưng cổ tay bỗng đau nhói. Cô đảo mắt nhìn về phía người đàn ông đã kéo tay cô ra trước, đối mặt với đôi mắt đen thẫm của anh.

 

Đôi mắt xưa nay thâm trầm lạnh nhạt giờ đây cứ như biển lửa sâu thẳm, nhìn cô chằm chằm như muốn đốt cháy cô. Từng đường nét trên mặt đều bị kéo căng, rõ ràng là lúc này anh đang kiềm chế cơn giận.

 

Hạ Mộc Ngôn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận thế này của Lục Cẩn Phàm, cũng rất ít khi thấy anh tức giận.

 

Nhất là cơn giận bùng nổ trực tiếp thế này, đây gần như là lần đầu tiên.

 

Tim cô hơi thắt lại, lập tức nhíu mày: “Đau…”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của cô trong giây lát, chợt ý thức được vừa rồi mình mạnh tay cỡ nào, lập tức buông tay cô ra, nhưng khuôn mặt vẫn không hề có cảm xúc, lạnh lẽo như sắp kết băng.

 

Hôm nay Mr. Vinse khó chịu trong người, thế nên khả năng chú ý không được nhạy cảm như bình thường. Quả thật là khi loáng thoáng nghe Hạ Mộc Ngôn nói ra chữ “đau” kia thì anh ta mới dời mắt nhìn qua phía bên kia của cô.

 

Hai người đàn ông nhìn nhau, một người hơi ngẩn ra, một người cao quý hờ hững.

 

Có mạch nước ngầm không nói rõ được cùng lúc trào lên trong mắt cả hai.

 

Vì hôm nay Mr. Vinse không được thoải mái cho lắm, nên khi nói chuyện cô phải lại dựa gần anh ta một chút, kẻo lúc anh ta nói nhỏ hơn bình thường cô lại nghe không rõ. Hơn nữa vừa rồi anh ta cũng nói chuyện đứng đắn với cô, thảo luận về các mô hình kiến trúc ở trước mặt. Cô chỉ hơi nhạy cảm khi tay mình bỗng nhiên bị chạm vào, nhưng lại do dự vì cảm thấy Mr. Vinse đang sốt, độ nóng trong lòng bàn tay rất rõ ràng, vì vậy mới không gỡ tay ra.

 

Họ chỉ chạm tay chưa đầy một phút, vậy mà không ngờ Lục Cẩn Phàm bình thường không thể hiện cảm xúc lại nổi nóng như thế.

 

“Lục tổng?” Mr. Vinse lên tiếng trước, lại thấy chẳng biết anh ngồi bên cạnh Hạ Mộc Ngôn từ khi nào thì cũng đã hiểu ra điều gì đó. Tuy nhiên, sự quan tâm của Hạ Mộc Ngôn lại khiến cho một số cảm xúc mà anh ta đã gần như từ bỏ lại bắt đầu rục rịch dâng lên lần nữa, nhất thời có ý định muốn chiến đấu đến cùng. Dẫu cho người mà mình phải chống lại là Lục Cẩn Phàm thì anh ta cũng không có ý định từ bỏ dễ dàng như vậy.

 

Vậy nên, tuy lời nói của Mr. Vinse nghe có vẻ khách sáo, nhưng lại chứa đầy cảm xúc mà chỉ Lục Cẩn Phàm mới có thể hiểu được.

 

Bây giờ, vừa nhìn là biết mối quan hệ giữa Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm vẫn chưa trở lại bình thường. Chuyện ở Nguyệt Hồ Loan anh ta sẽ không lắm mồm, nhưng nếu Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa tái hôn với Lục Cẩn Phàm, cũng không trở lại như lúc ban đầu với Lục Cẩn Phàm, vậy chứng tỏ là anh ta vẫn còn cơ hội.

 

Lục Cẩn Phàm không nói gì, thậm chí không thèm trả lời câu nào, chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta.

 

Hai người đàn ông ngồi bên cạnh cô đều cao khoảng 1m88, dáng người gần như hoàn hảo, lại còn đều mặc áo sơ mi cầu kỳ và đắt tiền, hơn nữa còn đều là màu đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK