Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba, không phải như vậy đâu… Con không chuốc thuốc cho cô ta… Không phải con…” Hạ Mộng Nhiên vẫn còn giãy giụa, khóc nghẹn bật dậy quỳ gối bên chân Hạ Hoằng Văn, ôm chặt lấy chân ông: “Nếu quả thật con chuốc thuốc cô ta thì làm sao bây giờ cô ta về nhà họ Hạ được…”

 

Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Nhiên: “Vì sao hôm nay cảnh sát lại đến chặn cửa nhà họ Hạ, cô còn chưa hiểu rõ sao? Cô đưa tôi đến giường của Thịnh Dịch Hàn, chuốc thuốc cho chúng tôi, thậm chí còn bố trí mấy ký giả chầu chực ngoài cửa, chỉ chờ cơ hội là chụp ảnh chúng tôi đang trên giường để hủy hoại tôi. Cô làm như vậy thì hẳn cũng đã nghĩ đến cái giá phải trả. Dù sao thì, cô dùng cách này hủy hoạt tôi thì cũng sẽ liên lụy đến Lục Cẩn Phàm, chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ qua cho cô. Cô biết rõ mình không có được tương lai gì tốt đẹp nên muốn kéo tôi cùng chết chung, để khi tôi bị truyền thông khui hình ảnh lăn lộn trên giường với Thịnh Dịch Hàn thì danh dự của cả tôi và cô đều bị hủy hoại. Đúng không?”

 

“Điều duy nhất cô tính toán sai là khi còn trong phòng, tôi đã đánh cho Thịnh Dịch Hàn ngất xỉu. Cô còn sai hơn nữa là Lục Cẩn Phàm đã đến để đưa tôi đi kịp thời. Nếu không thì một kế hoạch hủy hoại lẫn nhau kín kẽ như vậy đúng là rất lợi hại mà, một mũi tên trúng hai đích!”

 

“Cô đừng nói nữa!!!” Hạ Mộng Nhiên gân cổ gào lên: “Hạ Mộc Ngôn! Tôi hận cô! Cô im đi… Không cho phép cô nói nữa!”

 

Nước mắt Hạ Mộng Nhiên giàn giụa trên mặt: “Ba, không phải như vậy, chỉ là hiểu lầm…” Cô ta còn chưa nói dứt câu thì đã bị Hạ Hoằng Văn dùng chân hất ra, đạp thêm một cái. Cô ta lảo đảo ngã nhào ra đằng sau, vô cùng chật vật.

 

Hạ Hoằng Văn tái mặt, lạnh lùng chỉ vào mặt cô ta, nói: “Mày đúng là độc ác táng tận lương tâm! Tao vốn chỉ nghĩ mày là đồ vô dụng, nhưng thật không ngờ mày còn làm được những chuyện cực kỳ ngu xuẩn như thế này!”

 

“Không phải vậy đâu, ba…”

 

“Mày im ngay! Bây giờ tao chỉ muốn cảnh sát mau đưa mày đi. Đời này Hạ Hoằng Văn này sẽ không bao giờ thừa nhận một đứa con gái như mày nữa!” Hạ Hoằng Văn đứng lên, không thèm đoái hoài đến cô ta, cau mày đưa mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm chạy đến kịp lúc không? Con không sao chứ?”

 

“Con không sao, chỉ có Thịnh Dịch Hàn gặp chuyện không may thôi. Vì tự vệ nên con lấy gạt tàn đánh anh ta ngất xỉu, nghe nói bây giờ vẫn hôn mê trong bệnh viện chưa tỉnh dậy.” Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng nói.

 

Hạ Hoằng Văn nhắm mắt lại như muốn nén cơn giận rồi thở hắt ra một hơi thật dài: “Cả hai đứa đều là con gái của ba, mang họ Hạ hay không mang họ Hạ thì có quan hệ gì đâu? Đứa con gái mang họ Hạ thật sự thì lại điên đến mức này!”

 

Tiếng khóc của Hạ Mộng Nhiên lại vang lên một lần nữa, cô ta kêu gào khản cổ: “Cũng vì từ nhỏ ba luôn thiên vị Hạ Mộc Ngôn nên con mới càng ngày càng ghét cô ta! Chuyện đến nước này, chẳng lẽ không phải là lỗi của ba sao?”

 

“Mày còn dám nói ba thiên vị à? Từ khi nhỏ đến bây giờ mày đã nhắc đi nhắc lại chuyện này, ba cũng đã nhắc nhở mày nhiều lần, ba chưa từng thiên vị ai trong hai chị em chúng mày, thậm chí có gì tốt đẹp Hạ Mộc Ngôn cũng vẫn nhường cho mày. Mày còn muốn thế nào nữa?”

 

“Ba còn nói được như thế à. Chẳng phải vì Hạ Mộc Ngôn giống mẹ, nên ba càng thiên vị cô ta hơn sao? Ba nói đi?” Hạ Mộng Nhiên khản giọng hét.

 

“Kể cả con bé có giống Thanh Lâm đi nữa thì dù sao mày cũng là con gái tao, tao có cần thiết phải thiên vị như vậy không?” Hạ Hoằng Văn tiếp tục quở mắng.

 

Hạ Mộng Nhiên hoảng loạn ngồi dưới đất, lập tức nở nụ cười lạnh: “Vậy đấy, chính ba cũng thừa nhận, cô ta rất giống mẹ. Nếu không phải vì chuyện này thì sao ba cam lòng nuôi dưỡng con gái của người ngoài chứ! Con thật sự nghi ngờ không biết mẹ con mang thai của dòng giống cặn bã nào, đến cả ba ruột của mình là ai cũng không biết thì có cái gì mà ngang ngược vênh váo. Nhà họ Hạ chúng ta cho cô ta ăn, cho cô ta mặc. Nếu không có ba và nhà họ Hạ thì chỉ sợ cô ta đã chết đói từ lâu rồi. Cái đồ cặn bã này sao lại dám tranh giành nhà họ Hạ với con, tại sao…”

 

Một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị bất chợt vang lên ngoài cửa: “Kể cả không có nhà họ Hạ, thì chỉ cần trước đây mẹ con bé đưa nó về nhà họ Tiêu thì bây giờ con bé cũng là bảo bối của nhà họ Tiêu, ai cho phép cô dám sỉ nhục con bé?”

 

Hạ Mộng Nhiên nghẹn họng, ngước mắt nhìn cửa chính nhà họ Hạ bị đá văng ra, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước vào.

 

Nếu cô ta nhớ không nhầm, đây chính là Chủ tịch Tập đoàn Lăng Tiêu, Tiêu Chấn Quân.

 

Hạ Mộc Ngôn nghe thấy những lời này thì sống lưng cũng cứng đờ, quay sang thì nhìn thấy ông Tiêu đang bước qua cửa chính nhà họ Hạ.

 

Ngay khi nhìn thấy Tiêu Chấn Quân, sắc mặt giận dữ tái mét của Hạ Hoằng Văn lại càng tái hơn. Ông lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông trạc tuổi mình.

 

“Sao ông lại đến nhà họ Hạ? Ai cho phép ông bước vào cửa nhà họ Hạ?” Hạ Hoằng Văn lạnh lùng nói: “Cút đi!”

 

Không lường đến tình huống này, Hạ Mộc Ngôn vừa nhìn thấy ông Tiêu thì đã nghe Hạ Hoằng Văn nói, bất chợt đưa mắt nhìn Hạ Hoằng Văn: “Ba…”

 

“Nếu con đã sớm đoán được mình có quan hệ với nhà họ Tiêu thì cần gì phải trốn tránh nữa? Con gặp chuyện mà cũng không thèm tìm ba để nhờ cậy, bây giờ nhà họ Hạ đã thành ra như vậy rồi, con gái của ông ta hết lần này đến lần khác hãm hại con, con còn ở đây làm gì?” Ông Tiêu nghe thấy Hạ Mộc Ngôn gọi Hạ Hoằng Văn là ba thì sắc mặt sa sầm: “Mộc Ngôn, ba đã biết chuyện của con rồi, về nhà họ Tiêu với ba đi. Sau này dù Hạ Mộng Nhiên có hắt nước bẩn thì cũng không dính được đến người con!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK