Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 854:

 

Hạ Mộc Ngôn bình thản đáp: “Không phải ngày hôm đó tôi bị thương ở đầu sao? Lúc đó cậu cũng thấy mà! Sau đó tôi mê man bất tỉnh hai ngày, lúc tỉnh dậy thì đã ở chỗ này. Có lẽ tôi ở đây cũng thuận tiện cho việc chăm sóc.”

 

Bây giờ Nghiêm Cách nghiễm nhiên là vệ sĩ của Hạ Mộc Ngôn, cho nên đối với bất cứ ai quấy rối Hạ Mộc Ngôn, cậu ta đều xem là đối tượng phòng bị hàng đầu. Tuy nhiên thấy Lục Cẩn Phàm không hề có sự tự giác của công dân phối hợp với sự điều tra của cảnh sát, cũng không có ý để cho hai người đi vào, thoáng cái Nghiêm Cách lộ vẻ kiên quyết: “Nếu vậy thì đợi sau khi lấy lời khai xong, để tôi đưa chị về, chị ở đây cũng không ổn lắm.”

 

“Được!” Hạ Mộc Ngôn liền đáp ứng.

 

Thấy cô đồng ý nhanh chóng, Lục Cẩn Phàm lập tức nhướng mắt liếc nhìn cô: “Được?”

 

Hạ Mộc Ngôn cũng nhìn anh, có mặt hai viên cảnh sát, lý do cô rời đi cũng rất hợp lý, sao lại không được? Thật sự phải nói là quá được đi chứ!

 

Kết quả là anh thuận tay đóng cửa lại. Nghiêm Cách vốn chỉ còn một bước nữa là đặt chân vào phòng, trong chớp mắt đã bị cánh cửa chặn lại bên ngoài, mũi suýt nữa bị đập vào cửa.

 

Nghiêm Cách nhìn sang viên cảnh sát bên cạnh, thấy vẻ mặt cậu ấy cũng ngơ ngác không khác gì mình: “Đây là chúng ta… bị đuổi ra ngoài?”

 

Viên cảnh sát kia: “…Tôi cũng không rõ lắm. Tôi vừa được chuyển từ thực tập sang chính thức, lần đầu tiên nhận công tác. Lấy lời khai tận nhà khó vậy sao?”

 

Nghiêm Cách: “…”

 

Trong phòng, Hạ Mộc Ngôn nhìn Lục Cẩn Phàm lại một lần nữa chặn người ở ngoài cửa, nghiêm mặt tức giận nói: “Lục Cẩn Phàm, anh điên hả? Sao lại chặn cảnh sát ở ngoài? Không sợ bị bắt vào đồn thẩm vấn vài ngày sao? Tôi nói cho anh biết, chỉ với hành vi không tôn trọng, từ chối phối hợp điều tra với cảnh sát cũng đủ để họ bắt anh rồi!”

 

Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nói: “Cho họ một trăm lá gan, họ cũng không dám!”

 

Hạ Mộc Ngôn không để ý tới anh, đưa tay định mở cửa, nhưng anh đã chặn tay lên cánh cửa, không cho cô mở ra. Trong lúc giằng co, anh cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang ra sức hất tay mình để mở cửa, cất giọng lạnh lùng nói: “Em mới ở đây có vài ngày, đã có không ít người tới giải cứu rồi! Tôi không tính sổ với cô trợ lý Tiểu Bát của em, nhưng thằng nhóc ngoài cửa không thích hợp làm vệ sĩ của em. Lát nữa bảo cậu ta từ chức đi, sau này em tránh xa cậu ta ra một chút!”

 

“Anh lo cả chuyện tôi thuê ai làm vệ sĩ à? Nếu không vì đảm bảo an toàn, tôi cần gì phải thuê vệ sĩ theo bên cạnh? Hơn nữa, lý do tôi mời cậu ta là vì trước đây một thời gian, buổi tối tôi suýt nữa gặp nguy hiểm, bởi vậy tôi…”

 

“Em tưởng là tôi không biết chuyện em suýt bị gã say kia xâm phạm vào đêm đó à? Hoặc là em nghĩ tôi cũng không biết việc em dẫn Vinse gì đó lên lầu?” Giọng anh lãnh đạm, hầu như không nghe ra chút nóng giận nào, nhưng hiển nhiên là khi nhắc tới Nghiêm Cách đang đứng bên ngoài, hoặc Mr. Vinse gần đây rất ít liên lạc với cô, trong mắt anh đều hiện rõ vẻ không vui.

 

Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn lập tức khựng lại, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh phái người theo dõi tôi?”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô: “Nếu em gọi việc âm thầm bố trí hai vệ sĩ bảo vệ cho em là theo dõi, thì cứ cho là như vậy đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn nghẹn lời.

 

Trong lúc cô không hay biết, anh đã âm thầm bố trí người bảo vệ cô sao?

 

Sau khi về nước, cô luôn bận rộn, nên cũng không quá chú ý đến chuyện này. Lần gã say kia gây chuyện, do Mr. Vinse ở gần đó, nên chạy tới rất nhanh. Bởi vậy, cô cũng không biết có người vẫn đang âm thầm bảo vệ an toàn cho mình.

 

Sau đó, lại đến lúc chuyển nhà, cô càng không để ý đến chuyện này.

 

Cô mím môi, lại chỉ vào cánh cửa trước mặt: “Mặc kệ thế nào, anh cũng không thể chặn bọn Nghiêm Cách ở bên ngoài như vậy được. Dù sao thì người ta cũng là cảnh sát, có công vụ phải làm. Nếu hôm nay họ không thể lấy lời khai, ngày mai có thể lại có cảnh sát tới nhà, sớm muộn gì cũng phải phối hợp với họ!”

 

Trong mắt anh như hiện lên nét cười, rồi lại lộ vẻ lạnh lùng, hiển nhiên là hết sức bài xích và để ý Nghiêm Cách. Hoặc có thể nói, đối với tất cả người khác phái tương đối thân cận với cô, anh đều rất để ý: “Phối hợp thì có thể, nhưng sau khi mở cửa ra, nếu như em còn nhắc lại câu để cậu ta đưa em đi, thì… thử xem?”

 

Cũng không biết là hũ giấm nhà ai bị đổ rồi.

 

“Lục Cẩn Phàm, tôi đi hay ở lại là quyền của tôi! Tôi ở đ&ac Hạ Mộc Ngôn lườm anh: “Lục Cẩn Phàm, tôi đi hay ở lại là quyền của tôi! Tôi ở đây không có tiên, không có điện thoại, không có tự do, không ăn thì ngủ, đến cả heo còn đôi lúc được đổi ra ngoài nhìn ngăm. Tại sao tôi dưỡng thương mà lại bị anh giam cầm như thế này?”

 

“Em không có tiền? Em có điện thoại?” Anh như cười như không: “Có cần anh tịch thu điện thoại em giấu dưới gối không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK