Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 673:

 

Hạ Mộc Ngôn đang xỏ dép lê bên bể bơi. Vừa xỏ vào cô đã thấy Tiêu Lộ Dã đi tới. Cô vô thức lùi về sau mấy bước, kết quả, anh ta nhanh tay tóm lấy mép khăn tắm của cô, đột nhiên kéo cô qua.

 

Dù Hạ Mộc Ngôn đề phòng cỡ nào thì cũng vẫn bị đối phương ôm lấy eo, mập mờ kề sát. Lúc anh ta lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, dường như có vài phần khó đoán.

 

Hạ Mộc Ngôn nhíu mày: “Buông ra!”

 

“Bên bể bơi này có nước, rất trơn, tôi sợ Cô Hạ bất cẩn ngã xuống, làm mắt cá chân đẹp đẽ này có sẹo thì đáng tiếc lắm.” Tiêu Lộ Dã ôm lấy eo cô, muốn xích lại gần cô hơn. Thế nhưng mặc dù thoạt nhìn ánh mắt đó mang lại cho người ta cảm giác vô cùng chán ghét nhưng lại ẩn giấu mấy phần dò xét khiến người ta càng khó chịu hơn.

 

Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn đầy sự chống cự và chán ghét: “Anh muốn đùa giỡn với phụ nữ thì cũng phải phân biệt đối tượng. Người như tôi e rằng anh không đùa giỡn được đâu.”

 

Tiêu Lộ Dã không quan tâm đến lời cảnh cáo và đe dọa của cô, chỉ cố ý ghé vào cần cổ lộ ra khỏi khăn tắm của cô, ngửi mùi hương thoang thoảng tự nhiên trên người cô trước giờ, nheo mắt nói: “Dù cô chỉ là con thỏ dự bị, nhưng mùi vị không tệ, không hề thua kém Thời Niệm Ca chút nào. Mỗi người mỗi vẻ, ai cũng có chỗ quyến rũ riêng của mình.”

 

Hạ Mộc Ngôn bị anh ta ôm eo. Mặc dù cách áo tắm và khăn tắm nhưng cô vẫn cảm cảm giác được mình như đang bị một con rắn độc lạnh như băng quấn quanh người, vô cùng ghê tởm.

 

Mùi hương trên người anh ta không khó ngửi, là mùi thuốc lá thoang thoảng. Cô không còn tâm trạng để ngửi những gì khác, chỉ nhăn nhó giơ tay chắn giữa cơ thể hai người: “Buông ra!”

 

Tiêu Lộ Dã chụp lấy eo cô không buông: “Nếu bây giờ Lục Cẩn Phàm hoàn toàn không coi cô ra gì, hay là cô theo tôi đi. Người danh giá bậc nhất Hải Thành như Cô Hạ đây, nếu theo người khác e rằng chẳng ai có thể xứng với cô.”

 

“Chẳng lẽ anh xứng?” Hạ Mộc Ngôn lạnh giọng hỏi lại, hai tay vẫn kiên quyết chắn trước ngực Tiêu Lộ Dã, không chịu nhường một centimet nào.

 

“Xứng hay không xứng, chẳng phải thử là biết ngay sao?” Tiêu Lộ Dã thoáng nhếch mày, đường cong nơi khóe miệng lại sâu hơn mấy phần, xích lại gần bên tai Hạ Mộc Ngôn, nói: “Chẳng lẽ Cô Hạ chưa từng nghe nói đến nhà họ Tiêu? So về quyền lợi và thế lực, nhà họ Tiêu và nhà họ Lục trước giờ bất phân thắng bại. Nguyên nhân không được đưa vào Tứ đại gia tộc Hải Thành là vì nhà họ Tiêu giáp với Hải Thành nhưng lại không thuộc Hải Thành. Những thứ mà Lục Cẩn Phàm có thể cho cô, tôi cũng có thể cho được. Nếu cậu ta đã không thương hương tiếc ngọc như thế, chi bằng cô theo tôi, có lẽ cô còn có thể bay ra khỏi lồng giam này.”

 

Hạ Mộc Ngôn cười giễu: “Bay từ lồng giam này sang lồng giam khác sao? Người biếи ŧɦái như Tiêu tổng đây, sợ rằng chỉ có người mắc hội chứng Stockholm hay bị tâm thần mới thích được.”

 

Tiêu Lộ Dã hoàn toàn không màng đến sự chống cự của cô, bỗng ôm chặt lấy eo Hạ Mộc Ngôn, ghì cô vào ngực mình, tay vuốt ve thắt lưng cô. Sau đó anh ta lại cúi đầu xuống cổ cô muốn ngửi mùi hương thoang thoảng khiến tinh thần người ta thanh thản.

 

Hạ Mộc Ngôn vội gắng sức chống cự, liều mạng đẩy anh ta ra.

 

Trong lúc giằng co, bọn họ không nghe thấy tiếng xe đang tới gần bên ngoài.

 

“Sao lại thơm vậy chứ?” Tiêu Lộ Dã ôm lấy Hạ Mộc Ngôn, kề sát cần cổ cô, tay vẫn giữ chặt lấy eo cô, không cho cô rời đi.

 

Lông tơ khắp người Hạ Mộc Ngôn gần như dựng đứng hết cả lên. Cô giơ chân muốn đá mạnh vào phần dưới của anh ta, tiện thể đá văng anh ta đi.

 

Bỗng, một giọng nói lành lạnh quen thuộc vang lên từ cửa chính biệt thự: “Tay của Tiêu tổng đặt ở nơi không nên đặt, có nghĩa là anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị chặt mất hai tay hay sao?”

 

Giọng điệu ấy trầm thấp mà rõ ràng, như có sát ý đậm đặc từ từ thấm vào trong.

 

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói kia, cả người Hạ Mộc Ngôn cứng đờ.

 

Vừa nhìn sang cô đã thấy Lục Cẩn Phàm xuất hiện ở trước cửa. Anh lạnh lùng rũ mắt nhìn vào tay Tiêu Lộ Dã, nheo đôi mắt đen thoáng lóe lên tia nguy hiểm lại, bên trong hình như có chứa sát ý mạnh mẽ.

 

Không phải thờ ơ sao?

 

Không phải vẫn luôn không hề làm gì sao? Không phải anh mặc kệ sống chết của cô à? Anh còn tới đây làm gì?

 

Mặc dù trong lòng Hạ Mộc Ngôn hơi dậy sóng, nhưng cô cũng chỉ nhìn người đàn ông lạnh nhạt bên kia chứ không làm gì, hơi buông lỏng bàn tay đang đẩy Tiêu Lộ Dã.

 

Tiêu Lộ Dã thừa cơ ôm chặt Hạ Mộc Ngôn vào lòng, cười như không cười, liếc qua Lục Cẩn Phàm: “Sao hả? Lục tổng tới đây một mình là coi thường vệ sĩ của tôi hay là cậu tự tin có thể đưa vợ mình rời đi?”

 

Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm lạnh lùng, sâu xa, giọng nói lạnh lẽo không hề có độ ấm: “To gan nhỉ, dám cướp người của tôi.”

 

Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn khựng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK