Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 668:

 

Tận đến khi hai gã đó đi xa, bước vào phòng VIP nào đó, Hạ Mộc Ngôn mới nhân cơ hội vội vàng dìu Thời Niệm Ca vào phòng vệ sinh cách đó không xa: “Cô Thời, cô không sao chứ?”

 

Thời Niệm Ca gượng cười: “Không sao.”

 

“Có phải trong người cô khó chịu không? Hay là…” Hạ Mộc Ngôn giơ tay kiểm tra nhiệt độ trên mặt Thời Niệm Ca, “Uống thứ gì đó không sạch sẽ?”

 

Thời Niệm Ca hơi xấu hổ, do dự một lát mới trả lời: “Đúng là trước đó trong đồ uống có bị bỏ thuốc. Tôi không biết rõ dược tính của thuốc đó lắm, bây giờ đúng là hơi khó chịu. Thật ngại quá Cô Hạ, bây giờ cô có thể đưa tôi về khách sạn được không? E rằng bây giờ tôi không thể tự về một mình được.”

 

“Được, tôi đưa cô về.” Gần câu lạc bộ giải trí này có rất nhiều khách sạn, nếu Thời Niệm Ca đã nói vậy, đoán chừng cô vốn ở gần đây.

 

Hạ Mộc Ngôn đang chuẩn bị dìu cô ra ngoài thì lúc này Thời Niệm Ca lại khó chịu dựa vào người cô. Hạ Mộc Ngôn cảm nhận được người Thời Niệm Ca nóng hổi, vô thức vừa dìu cô ra ngoài, vừa do dự không biết có nên gọi điện cho Tần Tư Đình hay không.

 

Tất nhiên Hạ Mộc Ngôn không có ý định cứ đưa Thời Niệm Ca đến chỗ Tần Tư Đình thế này, làm thế chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp. Nhưng trong ấn tượng và hiểu biết của cô, người có quan hệ với Thời Niệm Ca chỉ có một mình Tần Tư Đình, chưa kể ban đầu hai người đã có tình cảm dây dưa với nhau.

 

“Cô như thế này thì dù có về phòng e rằng cũng không ổn. Tôi gọi cho Bác sĩ Tần hoặc là đưa cô đến bệnh viện nhé.”

 

Thời Niệm Ca dường như không nghe thấy tiếng của Hạ Mộc Ngôn. Người cô ấy nóng hầm hập, mặt đỏ bừng, mắt mơ màng loạng choạng dựa vào người Hạ Mộc Ngôn.

 

Thấy Thời Niệm Ca không nghe rõ, Hạ Mộc Ngôn đỡ lấy cô. Đang định ra khỏi câu lạc bộ, Hạ Mộc Ngôn đảo mắt thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ phòng VIP mà hai gã kia đã đi vào trước đó.

 

Người đàn ông đó cũng được xem là nhân vật có máu mặt ở Hải Thành, hình như Hạ Mộc Ngôn đã từng lướt qua anh ta một lần trong bữa tiệc nào đó. Cô chỉ có ấn tượng rất mờ nhạt, nhưng dường như quan hệ giữa anh ta và Tập đoàn Thời Đạt rất khó diễn tả. Tầm mắt của người đàn ông đó đang nhìn về hướng này, để tránh rước họa vào thân, Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng kéo Thời Niệm Ca vào sau góc tường tránh mặt. Tận đến khi tầm mắt của người đàn ông đó chuyển sang hướng khác, Hạ Mộc Ngôn mới cẩn thận kéo Thời Niệm Ca chuồn ra ngoài theo đám người ở trước cửa câu lạc bộ.

 

“Đi, tôi đưa cô đến bệnh viện.” Tối nay Hạ Mộc Ngôn cũng có uống chút rượu nên không thể lái xe, thế là cô dìu Thời Niệm Ca sang đường ngoắc một chiếc taxi.

 

Đoán chừng Thời Niệm Ca đã mơ hồ và mất lý trí, cô vô thức đi theo Hạ Mộc Ngôn, hoảng loạn gật đầu rồi lại lắc đầu.

 

Tận đến khi Hạ Mộc Ngôn dìu Thời Niệm Ca vào xe taxi, báo địa chỉ Bệnh viện Trung tâm Hải Thành, thì Hạ Mộc Ngôn giơ tay kìm lại cái tay đang không ngừng muốn cởϊ qυầи áo mình ra của Thời Niệm Ca, tay kia cầm điện thoại di động, do dự một lúc, lại nhìn nam tài xế trong xe taxi. Tài xế kia cứ nhìn mãi vào kính chiếu hậu, dường như đã nhận ra trạng thái của Thời Niệm Ca không đúng lắm.

 

Hai cô gái, một người bị bỏ thuốc, thân hình quyến rũ, đối mặt với nam tài xế thoạt nhìn rất khỏe mạnh… Hạ Mộc Ngôn lặng lẽ gửi cho Tần Tư Đình một tin nhắn, không biết khi nào anh ta mới thấy được: “Bác sĩ Tần, anh còn ở bệnh viện không? Thời Niệm Ca bị người ta bỏ thuốc, bây giờ đang ở chỗ tôi. Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện hay là anh đến khách sạn quanh đây?”

 

Tin nhắn gần như gửi đi chưa đầy một phút sau, Tần Tư Đình đã trực tiếp gọi tới.

 

“Cô nhắn cái quái gì cho tôi vậy?” Giọng điệu của Tần Tư Đình lạnh tanh, rõ ràng là vì chuyện Hạ Mộc Ngôn nói về Thời Niệm Ca. Nhưng dù giọng nói lạnh lùng, chẳng phải anh ta đã gọi lại ngay lập tức đấy sao?

 

Mấy người đàn ông nói một đằng làm một nẻo thế này thật sự là thiếu người dạy dỗ.

 

“Bây giờ cô Thời đang ở chỗ của tôi, anh có tới không?” Hạ Mộc Ngôn chỉ hỏi một câu, sau đó lại cẩn thận đề phòng nam tài xế cứ nhìn các cô.

 

Tần Tư Đình im lặng một lát.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn thẻ công tác và biển số xe của tài xế taxi trước mặt: “Bây giờ tôi đang ở trên đường Liễu Âm, ngồi xe taxi biển số AR589X, anh tự chạy tới hay là tôi đưa người đến tìm anh?”

 

Vốn dĩ gã tài xế kia cứ nhìn Thời Niệm Ca bị bỏ thuốc, lúc này chợt nghe Hạ Mộc Ngôn báo biển số taxi như thế thì tỉnh táo lại ngay, không còn nhìn vào kính chiếu hậu nữa, mà chăm chú lái xe không dám có bất kỳ ý tưởng gì.

 

Tần Tư Đình cũng nghe ra chút ý tứ thận trọng trong lời nói của Hạ Mộc Ngôn. Đường Liễu Âm cách bệnh viện không xa, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi mới làm xong một ca phẫu thuật, cô đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”

 

*** Lúc chạy tới bệnh viện, Hạ Mộc Ngôn đỡ Thời Niệm Ca xuống xe. Mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng trước cửa bệnh viện vẫn còn khá đông người. Tiếng thở dốc của Thời Niệm Ca rất nặng, mặt cũng rất đỏ. Lúc đi vào bệnh viện, hai người không làm ra tiếng động lớn, nhưng vẫn dẫn đến sự chú ý, mãi đến khi các cô đi vào thang máy mới yên tĩnh lại đôi chút.

 

Sau khi vào bệnh viện, có lẽ Thời Niệm Ca nhận ra đây là nơi nào, tinh thần cô không ổn định, sững sờ nhìn vào con số hiển thị trên thang máy.

 

“Tôi không chắc có nên đưa cô đến chỗ Bác sĩ Tần hay không. Bây giờ nếu cô còn tỉnh táo đôi chút thì có thể từ chối, tôi sẽ lập tức đưa cô về khách sạn.” Hạ Mộc Ngôn nói khẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK