Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 52:

 

Hạ Mộng Nhiên đang ở ngoài cửa, Hạ Mộc Ngôn thật sự không thể nào chuyên tâm.

 

“Hay là đuổi Hạ Mộng Nhiên đi đi, nó có thể đứng ở ngoài cửa cả đêm đấy.” Cô thì thầm kháng nghị.

 

Lục Cẩn Phàm xoa đầu cô rồi đứng dậy đi ra mở cửa.

 

Hạ Mộng Nhiên vẫn đang gõ cửa, nhưng lại giống như sợ ba mình nghe thấy, vừa gõ vừa nói nhỏ: “Hai người đã ngủ chưa? Bình thường chị đâu có ngủ sớm vậy…”

 

Cô ta còn chưa dứt lời thì cửa bỗng nhiên mở ra.

 

Nhìn thấy Lục Cẩn Phàm, ánh mắt Hạ Mộng Nhiên dừng lại hai giây trên chiếc áo sơ mi đã bị cởi vài chiếc cúc của anh, sau đó cô ta ngước lên: “Anh Cẩn Phàm, em bê đồ ăn khuya đến cho hai người!”

 

Bóng dáng cao ráo của Lục Cẩn Phàm chắn ở trước cửa, hờ hững nói: “Đem về đi, chúng tôi không ăn.”

 

Thấy anh lạnh lùng như thế, Hạ Mộng Nhiên chu môi nói: “Nhưng mà anh Cẩn Phàm, anh làm việc muộn vậy mới đến, chắc là buổi tối vẫn chưa…”

 

“Không cần.”

 

Cô ta còn chưa nói hết câu thì chỉ nghe một tiếng “rầm”, cửa phòng đóng lại trước mặt cô ta.

 

Hạ Mộng Nhiên trừng to mắt, không dám tin mà nhìn vào cửa phòng đóng sập lại trước mặt mình không chút lưu tình!

 

Hạ Mộc Ngôn vừa mới kéo lại quần áo xốc xếch từ trên giường ngồi dậy cũng không ngờ anh lại giải quyết nhanh vậy. Tuy rằng đây đúng là phong cách của Lục Cẩn Phàm, nhưng dù sao đây cũng là nhà họ Hạ, ít nhiều gì anh cũng phải cho gia đình cô chút thể diện.

 

Nhưng rõ ràng anh hoàn toàn không có ý định nể mặt Hạ Mộng Nhiên.

 

Cô đang nghĩ ngợi, ngước lên thì thấy Lục Cẩn Phàm đi trở lại.

 

Hạ Mộc Ngôn vừa nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như đáy biển của anh thì lập tức bật dậy, đứng lên cầm lấy con gấu bông to màu trắng trên giường ném vào anh, rồi quay người trốn vào phòng tắm: “Em đi tắm!”

 

Lục Cẩn Phàm bắt lấy con gấu cô ném sang, sau đó nhìn theo bóng lưng như chạy trốn của cô, khẽ cười, rồi ném con gấu bông chướng mắt sang một bên.

 

Hạ Mộng Nhiên vẫn còn muốn gõ cửa. Nhưng lúc này trong phòng quá yên tĩnh, cô ta giơ tay lên rồi lại bỏ tay xuống. Bởi vì bóp chiếc bát quá mạnh mà ngón tay dần trở nên trắng bệch.

 

Một lát sau, cô ta nghiến chặt răng quay người trở về phòng mình, trút toàn bộ bữa ăn khuya trong tay vào thùng rác, sau đó vứt luôn cái bát.

 

***

 

Hạ Mộc Ngôn lề mề trong phòng tắm nửa tiếng mới trùm khăn ra ngoài.

 

Ra khỏi phòng tắm, một tay cô cầm khăn mặt lau tóc, tay kia giữ lấy khăn tắm bao quanh trước ngực, vô thức sợ khăn tắm rơi xuống. Cô vừa đi vừa nhìn người ngồi bên mép giường, thấy Lục Cẩn Phàm đang ngồi trước giường xem quyển album ảnh cũ của cô.

 

“Anh đang xem gì vậy?” Cô lau khô tóc đến mức không còn nhỏ nước rồi đi qua.

 

Lục Cẩn Phàm đặt quyển album xuống, cô cúi xuống nhìn thì thấy ảnh chụp cả nhà bốn người hơn mười năm về trước.

 

Lúc đó Thẩm Hách Như vẫn còn chưa chen chân vào, nhà họ Hạ vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc vô cùng.

 

“Đây là mẹ em.” Cô nhìn thoáng qua rồi chỉ vào: “Bà rất đẹp đúng không?”

 

Lục Cẩn Phàm nói rất khẽ, dù vậy nghe vẫn êm tai và trầm thấp: “Nhìn tấm hình này, anh thấy em và em gái của em từ nhỏ đến lớn chẳng giống nhau bao nhiêu nhỉ?”

 

“Đúng vậy, dù em và Mộng Nhiên là chị em ruột, nhưng quả thật không hề giống nhau.” Hạ Mộc Ngôn mím môi: “Nào chỉ không giống nó, thậm chí em cũng không giống mẹ chỗ nào luôn. Nếu không phải trước giờ ba nhất mực yêu chiều em thì em đã nghi ngờ không biết rốt cuộc mình có phải con ruột của họ không.”

 

Bỗng nhiên Lục Cẩn Phàm nhìn cô một cái.

 

Vừa chạm vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh, Hạ Mộc Ngôn liền bị nụ cười nhàn nhạt như có như không kia xâm lấn, vô thức cúi xuống nhìn khăn tắm trên người mình. Hình như đâu có hở chỗ nào?

 

“Cái đó… Tóc em vẫn chưa khô, em đi sấy…” Cô quay người đi.

 

Nhưng chưa đi được hai bước thì cô đã bị anh dễ dàng kéo ngược về, đẩy lên giường.

 

Hạ Mộc Ngôn phản xạ có điều kiện muốn đứng dậy, nhưng tay của Lục Cẩn Phàm đã đặt bên eo cô, tay trái thì chống xuống giường cạnh người cô, vây cô dưới thân.

 

Giọng nói của anh càng thêm trầm thấp: “Em nghĩ rằng anh sẽ buông tha cho em hết lần này tới lần khác sao?”

 

Mái tóc dài mềm mại của cô hơi ướt, xõa ra trên giường như rong biển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK