Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1440:

 

Từ lúc bắt đầu biết nhận thức sự vật, cô đã sống ở trong hang sói, quen thấy dã thú cắn xé tàn sát lẫn nhau vì miếng ăn. Cô lớn lên nhờ uống sữa sói, nên trong bản tính đã sớm có bản năng của giống loài này. Năm tuổi, cô đã bị người ta đưa đi nhưng vì được huấn luyện trong băng đảng mafia, Phong Lăng đã học được cách tự bảo vệ và che giấu bản thân. Ngoài ra, cô cũng đã học được cách áp chế bản tính lang sói và tính tình để có thể sống sót.

 

Năm mười hai tuổi, người ta cưỡng chế đưa cô đến trại trẻ mồ côi, vì đề phòng, ngày nào mấy người đó cũng tiêm thuốc an thần vào cơ thể cô. Năm mười ba tuổi, cô gia nhập căn cứ XI, cuối cùng mới tìm được một nơi mà bản thân thật sự muốn sống và tồn tại, hơn nữa còn áp chế được sự khát máu và lạnh lùng từ trong bản tính của mình.

 

Cô chỉ muốn được sống một cuộc sống yên bình giống như bao người, có cơm ăn nước uống, có chăn ấm đệm êm.

 

Chỉ có vậy mà thôi!

 

Nhưng rõ ràng là có những lúc, máu của con người còn lạnh, bản tính còn đáng sợ và đáng chết hơn cả lang sói!

 

Phong Lăng nhắm mắt lại, vào lúc tên sĩ quan chỉ huy mập cởi được chiếc áo khoác màu đen của cô ra, cúi đầu, định xé quần áo bên trong của cô, khi vải vóc trêи quần áo bị xé toạc, Phong Lăng đã sờ và cầm được con dao găm được giấu ở chỗ sâu nhất dưới đệm da của chiếc sofa to lớn.

 

Ngay từ đầu, Phong Lăng đã không hề lãng phí một chút sức lực nào để giãy giụa, giây phút nắm được con dao găm trong tay, cô đột nhiên lật mạnh cơ thể. Vào lúc lão sĩ quan chỉ huy mập còn chưa phản ứng lại, cô dùng sức đâm con dao về phía bàn tay đang ấn lên bả vai cô của lão ta!

 

“A…” Con dao sắc bén đâm vào mu bàn tay của lão sĩ quan chỉ huy mập, máu chảy ra, lão ta rú lên thảm thiết, vội buông tay.

 

Phong Lăng chống tay xuống mép sofa để đứng dậy, vì dược tính của thuốc nên chân mềm nhũn, cô đứng không vững, nhưng vẫn nhìn lão sĩ quan kia bằng ánh mắt hung ác. Do tác dụng của thuốc và sự phẫn nộ của bản thân nên đôi mắt đỏ ngầu của cô tràn đầy sát ý. Phong Lăng không cho lão ta thời gian nào để vùng vẫy hay lùi bước, lúc lão ta đang ra sức bụm chặt bàn tay của mình, cô lập tức đá một cú vào cái bụng tròn vo khiến lão ta ngã lăn ra đất. Sau đó Phong Lăng giơ tay tát mạnh hai bạt tai lên mặt đối phương, cô không nói một câu thừa thãi nào, đặt con dao lên vị trí động mạch chủ trêи cổ của kẻ đối diện.

 

Lão sĩ quan chỉ huy mập không ngờ sau khi trúng thuốc, Phong Lăng vẫn có thân thủ vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ như vậy, rõ ràng trông bề ngoài “cậu ta” chỉ là một cậu con trai gầy yếu vô lực…

 

“Mày…” Tay lão sĩ quan chỉ huy mập đau nhói, hơn nữa người còn run rẩy vì cảm giác sắc lạnh trêи cổ và ánh mắt như khát máu của Phong Lăng, sự kinh hoàng trong đôi mắt của lão ta chuyển thành tia hoảng sợ: “Mày to gan thật đấy! Mày dám làm tao bị thương à! Biết tao là ai không hả!”

 

Phong Lăng cười lạnh nhìn lão: “Ông còn nói thêm câu nào nữa, dù ông có là ai thì cũng sẽ thành vong hồn dưới dao của tôi! Ông tưởng tôi sẽ sợ sao? Để đối phó với cái loại rác rưởi như ông, cùng lắm thì chết chung thôi!”

 

“Chết chung? Mày đại diện cho căn cứ XI! Dám làm loạn ở chỗ của tao, mày có tin tao tố cáo với lãnh đạo cấp trêи để cả căn cứ XI bọn mày phải gánh vác hậu quả cho rắc rối lớn này không!” Bàn tay bị đâm của lão sĩ quan chỉ huy mập không ngừng run rẩy, máu chảy đầm đìa, nhưng ánh mắt của lão ta vẫn vô cùng kiêu căng ngạo mạn, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi xuống. Lão ta không tin tên nhóc này thật sự to gan lớn mật đến mức dám chống đối với quân đội.

 

Nghe thấy mấy chữ căn cứ XI, Phong Lăng mới dần lấy lại lại sự bình tĩnh nhưng cũng chỉ giảm bớt một chút mà thôi.

 

Lúc này, bên ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Phát hiện Phong Lăng mãi vẫn chưa quay lại, A K sợ đã xảy ra chuyện, dẫu sao mấy ngày nay, đây cũng là lần đầu tiên cô rời khỏi tầm mắt của anh ta quá mười phút. Anh ta vội chạy về phòng thì nhìn thấy có người đứng canh ở tòa nhà, cảm thấy bất thường, anh ta cũng không quan tâm nhiều mà lập tức đánh mấy người đó ngất xỉu, sau đó nhanh chóng xông vào, đạp cửa vào phòng.

 

Giây phút bước vào cửa, A K đã trông thấy cảnh tượng này, lão sĩ quan chỉ huy mập ngã dưới đất, bàn tay đầm đìa máu, đôi mắt của Phong Lăng đỏ ngầu, “cậu ấy” đang đè lão ta xuống, con đao trong tay nhuốm máu, đang kề sát cổ của đối phương, chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi, Phong Lăng có thể giết chết người ngay!

 

“Phong Lăng, cậu đang làm gì thế?!” Dù A K nhớ là mình phải bảo vệ Phong Lăng nhưng dẫu sao đây cũng là nơi trọng yếu quân đội, nếu “cậu ấy” đám ra tay với lão sĩ quan chỉ huy mập ở đây, đến lúc đó, bọn họ đừng hòng có thế rời khỏi nơi này, hơn nữa căn cứ XI nhất định cũng sẽ bị liên lụy.

 

Vừa rồi, trước khi quay lại đây, A K đã gọi điện thoại cho Lệ lão đại, anh đang dẫn một tốp thành viên tỉnh anh làm nhiệm vụ ở cách nơi này hơn mười kilomet. Lệ lão đại vốn định nhân lúc làm nhiệm vụ này để qua đây để đón họ về sớm hơn so với dự định. Sau khi báo cáo tình hình cho Lệ lão đại biết xong thì A K cúp máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK