Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1372:

 

Bên tai chỉ nghe được tiếng gió lạnh thổi vù vù, không nghe được câu trả lời của Phong Lăng, có vẻ như Lệ Nam Hành đã sớm quen với việc Phong Lăng luôn trốn tránh, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái: “Không thích nói chuyện của tôi thì nói về cậu đi. Một cậu nhóc mười bảy tuổi như cậu thì thích kiểu con gái ăn nói bộp chộp như Tần Thư Khả hay là kiểu con gái tri thức, gần gũi với mọi người như Văn Nhạc Tình?”

 

Phong Lăng giơ tay áo che khuôn mặt bị gió lạnh thổi đến đau rát của mình, giọng buồn bực: “Lão đại, tôi với cô gái Tần Thư Khả kia chỉ mới gặp mặt có hai lần, sao tôi có thể thích cô ấy được? Trong mắt của tôi, cô Tần là một cô gái hòa đồng, cởi mở, nếu như cô ấy muốn kết bạn thì tôi còn có thể chấp nhận, nhưng nếu như là chuyện tình cảm thì… Chắc chắn không thể nào.”

 

Trong lúc nói, cô lại nghĩ đến em gái của Bác sĩ Văn: “Còn về cô Văn, cho dù tôi thích kiểu người như cô ấy đi chăng nữa thì có vẻ cũng chẳng đến lượt tôi. Lão đại, anh với cô ấy mới đúng là một đôi.”

 

Lệ Nam Hành đang định lấy thêm một điếu thuốc, nhưng vừa mới sờ vào túi áo thì nghe thấy những lời ấy của cô, anh nhanh chóng ngưng lại, con ngươi đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía cô: “Tôi và cô ấy?”

 

“Đúng vậy, tất cả các điều kiện của cô Văn đều tốt, lại là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện Los Angeles, nhưng cô ấy lại thường dành thời gian đến căn cứ để tìm anh, không phải là vì cô ấy thích anh sao? Hơn nữa, lão đại, bình thường anh gần như không kiên nhẫn với ai, nhưng xem chừng anh rất nhẫn nại với cô Văn, huống hồ cũng rất thân thiết với cô ấy.”

 

Lệ Nam Hành bỏ tay khỏi túi, không lấy thuốc ra, chỉ cười lạnh một tiếng: “Vậy ra hôm đấy, cậu đứng ở ngoài cửa phòng bệnh lâu như vậy mà cũng chỉ nhìn thấy được những điều đó?”

 

Phong Lăng vội thu lại ánh mắt ban nãy của mình, đưa mắt nhìn về phía dòng sông băng ở đằng xa: “Tôi không đứng lâu, chỉ là muốn đến xem một chút, ai ngờ lại quấy rầy hai người trò chuyện.” Truyenfull ăn cắp.

 

Lệ Nam Hành cười khẩy: “Thật ra Văn Nhạc Tình thường xuyên đến căn cứ chẳng có liên quan gì đến tôi. Từ trước đến nay, tôi vẫn ghét những cô gái thích dính chặt vào người khác như kẹo mè xửng, lần nào về nhà họ Lệ tham gia tiệc rượu, tôi đều tránh xa đám phụ nữ ấy. Đến bây giờ vẫn chưa có cô gái nào dám lẻn vào căn cứ để quấy rầy vì tôi, hơn nữa căn cứ XI không phải là nơi muốn vào là vào được.”

 

“Vậy cô ấy…”

 

“Một người con gái thường xuyên lui tới một nơi như căn cứ XI đương nhiên là vì đàn ông, nhưng không phải là vì tôi. Tôi và cô ấy chỉ là quan hệ bạn bè từ thuở nhỏ, tiếp xúc nhiều thì thân thôi. Vả lại, cô ấy cũng không có ý gì với tôi, chỉ là bạn bè bình thường, cho nên tôi không có gì phải dè chừng với cô ấy.”

 

Sau khi dần dần tiêu hóa hết những lời anh nói, dường như cô lại vấp phải một sự nghi hoặc lớn hơn: “Vậy thì cô ấy đến vì ai? Đàn ông trong căn cứ nhiều như vậy, đa số đều là những người rất tài giỏi nhưng tôi chẳng thấy cô ấy tiếp xúc nhiều với bất kỳ ai.”

 

Hiếm khi gặp được ánh mắt hiếu kỳ, muốn tìm hiểu bí mật của Phong Lăng, Lệ Nam Hành mím môi, liếc nhìn khuôn mặt đầy tò mò của cô, mở lòng từ bi nói: “Là vì Bác sĩ Văn.”

 

Mới đầu Phong Lăng trưng ra vẻ mặt khó hiểu, rồi đến bất ngờ và cuối cùng là kinh ngạc: “Bác sĩ Văn không phải là anh cô ấy sao?”

 

“Phải.”

 

“Vậy cô ấy đến vì Bác sĩ Văn…” Nhất thời Phong Lăng không nghĩ được gì.

 

Lệ Nam Hành không giải thích gì nhiều, chỉ nói: “Chuyện sâu xa trong đó tôi không thể nói nhiều nhưng quả thật nhiều năm nay, Văn Lạc Tình đến căn cứ là để theo đuổi Bác sĩ Văn. Anh cô ấy học ngành y, cô ấy cũng vậy, vì muốn trốn tránh cô ấy nên Bác sĩ Văn mới tình nguyện từ bỏ công việc tốt để vào đây làm bác sĩ chuyên môn cho căn cứ XI. Cô ấy cũng bất chấp người khác ngăn cản, thường xuyên chạy đến căn cứ. Thấy cô ấy cũng là một bác sĩ, thỉnh thoảng cũng có thể dùng được nên căn cứ cho phép tự do ra vào. Nếu là người khác, không có được cơ hội tùy ý ra vào như vậy đâu.”

 

Vậy nên Văn Lạc Tình đang theo đuổi anh trai cô ấy?

 

… Anh em ruột thì theo đuổi thế nào?

 

Cứ cho là theo đuổi được thì anh em ruột có thể yêu nhau, có thể kết hôn sao?

 

Mặc dù Phong Lăng rất nghi ngờ, nhưng dù sao chuyện cũng không liên quan đến mình. Phong Lăng không biết vì sao khi nghe thấy Văn Lạc Tình và Lệ lão đại không có bất kỳ quan hệ gì thì cảm giác bức bối trong lòng đột nhiên cũng không còn quá khó chịu nữa.

 

Cô đổi chủ đề: “Lão đại, còn không vào trong thì chúng ta sẽ bị tuyết chôn tại đây đấy.” Cô vừa nói vừa liếc nhìn vết chân mình để lại lúc vừa đến ở sau lưng đã bị phủ lấp một nửa, chỉ còn lại dấu chân mờ nhạt.

 

Nhìn thấy Phong Lăng mặc áo khoác dày như vậy, lại luôn dùng tay áo che mặt, nhưng hai bên gò má và phần trán vẫn bị gió lạnh thổi đến ửng đỏ, Lệ Nam Hành không nói nhiều, quay người đi về phía lều.

 

Phong Lăng cũng đi về theio.

 

Họ vào bên trong lều, nhìn thấy đám người Tam Bàn đang ngồi quây quần một chỗ, ăn thịt nướng. Trong lều toàn mùi thịt nướng và mùi gia vị bay khắp nơi, những vẫn có hai chiếc đĩa sạch sẽ đựng mười mấy miếng thịt nướng bên cạnh, vừa nhìn đã biết là bọn họ cố ý để dành cho hai người.

 

Trời càng ngày càng tối, bên ngoài tuyết cũng càng ngày càng lớn, rất may là độ vững chắc và ấm áp của căn lều này rất chắc chắn, không hề bị ảnh hưởng.

 

Phong Lăng đặt miếng thịt để dành cho hai người họ ra ngoài và nướng lại trong một phút, làm nóng nó, sau đó gắp từng miếng vào đĩa của Lệ Nam Hành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK