Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 375:

 

“Cô Hạ, bộ váy này cứ tính cho trung tâm thương mại chúng tôi là được.

 

Cô không cần phải trả tiền đâu ạ.” Trương tổng quay lại liền đặt thẻ vào tay Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn hờ hững nhìn ông ta một chút, nể mặt ông ta, nhận lại thẻ, cũng nhận lấy bộ váy.

 

Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại đưa bộ váy được gói gém kỹ càng đó cho Bạch Vi đang đứng sau lưng.

 

“Chị Bạch Vi, bộ váy này rất tôn màu da và khí chất của chị.” Trong thái độ khách sáo của Hạ Mộc Ngôn có mấy phần như là chuyện đương nhiên.

 

Trong thoáng chốc, không chỉ Bạch Vi ngạc nhiên, mà phản ứng của những người ở đây đều phong phú.

 

Lăng Phi Phi đứng bên trong phút chốc sắp nghiến gãy răng.

 

Rõ ràng bộ váy đó là cô ta thử trước, cô ta nhìn thấy trước! Nhưng Hạ Mộc Ngôn lại mua! Còn tặng luôn cho Bạch Vi trước mặt cô ta! Rõ ràng là cố ý mà! Sau khi sự việc của cửa hàng được giải quyết, Trần tổng và Trương tổng tới hỏi Quy Ngôn có lời gì muốn nhắn nhủ nữa không.

 

Cô nói ngắn gọn vài câu rồi bỏ đi, không muốn ở đây dây dưa với mấy người này nữa.

 

Cuối tuần tốt đẹp không nên lãng phí thời gian ở đây.

 

Thấy mấy người Hạ Mộc Ngôn rời đi, Lăng Phi Phi sợ bị những người ở đây truy cứu chuyện kéo hỏng dây kéo vừa nãy.

 

Dù sao bây giờ cửa hàng đang tạm thời gặp phải rắc rối, sẽ không có ai để ý đến chuyện của cô ta.

 

Nhân lúc hỗn loạn, Lăng Phi Phi chạy vội ra ngoài, đuổi theo các cô.

 

“Hạ Mộc Ngôn! Cô đứng lại đó!”

 

Lăng Phi Phi chạy theo sau, gọi một tiếng, rồi lại chạy nhanh qua.

 

Đứng trước mặt Hạ Mộc Ngôn, cô ta nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần, không cam lòng mà trừng mắt hỏi cô: “Rốt cuộc cô là ai hả? Người phụ trách của một phòng giao dịch nhỏ mà có thể yêu cầu Tổng Giám đốc và Tổng Giám sát của một khu mua sắm lớn thể này ra mặt vậy sao?” Quy Ngôn nhìn vẻ mặt không cam lòng và khó chịu của cô ta bằng ánh mắt hờ hững, lạnh nhạt nói: “Chẳng qua chỉ học ở Đại học Tba tháng mà thôi, gia thể quan trọng lắm sao? Cô nhất định phải hỏi cho ra lẽ để phân ra ba bảy loại bạn cùng phòng ư?” Lăng Phi Phi thoáng chốc không nói nên lời, chỉ thầm căm ghét nhìn cô chằm chằm: “Nhưng cô nói dối là không đúng…”

 

Hạ Mộc Ngôn chẳng thèm nói nhảm với cô ta, cau mày nói: “Còn muốn xem váy nữa không, không xem thì đi về, tôi mệt rồi.”

 

“Hôm nay gió to, quả thật không phải thời tiết tốt để đi dạo phố.

 

Nếu cô muốn tiếp tục đi dạo thì đi một mình đi, chúng tôi về Đại học T trước.” Bạch Vi cũng nói một câu.

 

Lăng Phi Phi bỗng đưa mắt nhìn sang Bạch Vi, rồi lại nhìn cái hộp đựng bộ lễ phục có giá hơn cả triệu kia.

 

Đến giờ cô ta cũng không dám tưởng tượng, bộ váy hơn cả triệu như thế mà Hạ Mộc Ngôn lại hào phóng tặng cho Bạch Vi như vậy! “Hạ Mộc Ngôn!”

 

Lăng Phi Phi bỗng nhiên nổi giận đùng đùng nói: “Cô họ Hạ, trung tâm thương mại vừa rồi được sở hữu bởi Tập đoàn Hạ thị, không lẽ cô có quan hệ gì với nhà họ Hạ?” Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt liếc cô ta một cái, không nói gì, muốn đến ven đường gọi taxi về Đại học T.

 

Lăng Phi Phi nói tiếp: “Cô là họ hàng của nhà họ Hạ sao? Có thể mở được phòng giao dịch ở Hải Thành, chẳng lẽ là nhờ ôm đùi nhà họ Hạ? Không thì một nơi tấc đất tấc vàng như Hải Thành làm sao có chỗ cho cô dung thân chứ?”

 

Phong Lăng không nhịn nổi nữa, đứng cạnh xoa mi tâm.

 

Đúng là một kẻ ngớ ngẩn muốn ăn đòn.

 

Đêm hôm đó, Bạch Vi và Hạ Mộc Ngôn đi vào phòng tắm trong ký túc xá để tắm, lúc đi ra thay quần áo thì gặp nhau ở phòng thay đồ.

 

Bạch Vi vừa thay quần áo bên cạnh, vừa hỏi: “Hạ Mộc Ngôn, em là thiên kim của nhà họ Hạ ở Hải Thành đúng không?” Động tác thay quần áo của Hạ Mộc Ngôn không thay đổi, sau đó cô cầm máy sấy tóc lên, đưa mắt nhìn sang Bạch Vi, mỉm cười, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nói: “Biết rồi thì đừng nói ra.” Quả nhiên.

 

Rõ ràng Hạ Mộc Ngôn chỉ khiêm tốn mà thôi.

 

Lăng Phi Phi không chịu tin gia thế của Hạ Mộc Ngôn tốt đến mức này.

 

Cô ta thà tin những gì cô ta muốn tin, cứ cho rằng Hạ Mộc Ngôn là một nhân viên văn phòng quèn.

 

Nhưng nếu thật sự nghĩ kỹ lại, thì Hạ Mộc Ngôn là đại tiểu thư của Tập đoàn Hạ thị mới đúng.

 

Lại nghe thấy câu biết rồi thì đừng nói ra”, Bạch Vi có kinh nghiệm tại chức nhiều năm lập tức hiểu ra, gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK