Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 903:

 

Dung Yên lại nhìn cánh tay Lục Cẩn Phàm vẫn dán chặt bên hông Hạ Mộc Ngôn. Cô ta nhằm mắt lại, giơ tay cẩn trọng níu tay Áo Dung Thành khẽ nói: “Anh, không phải Cô Hạ đấy em đâu, đúng là em tự ngã.”

 

Lục Cẩn Phàm không cảm xúc nói: “Nghe thấy chưa?”

 

Anh còn chưa nói xong thì đã không thèm nhìn hai anh em nhà kia, quay sang Quý Non: “Chẳng phải nói chân em cũng bị trật sao? Bên chân nào? Có nặng không?”

 

Hạ Mộc Ngôn không nhìn anh, chỉ tiện tay chỉnh lại váy dạ hội: “Không sao đâu, chỉ trật một chút, không ảnh hưởng đến chuyện di lại.”

 

Cô còn chưa dứt lời thì đã bị bế bổng lên.

 

Giọng nói Hạ Mộc Ngôn cũng vì động tác bất ngờ này của anh mà nghẹn lại. Lục Cẩn Phàm sải bước dài, không phí bất cứ tiếng nào với những người ở đây nữa. Anh bế cô đi vào hành lang đến thang máy trước mặt.

 

Khách sạn này được người tổ chức bao hết, tất cả các phòng ở trên tầng đều có thể dùng để nghỉ ngơi. Cửa thang máy thiết kế giả cổ xa hoa mở ra rồi đóng lại.

 

Dung Thành nhìn thấy Lục Cẩn Phàm tự nhiên bể Hạ Mộc Ngôn quay người đi thì tức giận đến nghiến răng. Anh ta quay sang thấy Dung Yên vẫn ngỡ ngàng nhìn về hướng thang máy, lập tức châm biếm lạnh giọng nói: “Em biết rõ Lục Cẩn Phàm bao che cho cô ta mà vừa rỗi còn nói như vậy? Em thật sự bị Lục Cẩn Phàm ám rồi hả? Vừa thấy anh ta tới mà em đã nói đỡ cho anh ta rồi sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn bị đưa vào một phòng trong khách sạn tổ chức tiệc. Cô nằm trong lòng anh, cảm giác gần đây số lần Lục Cẩn Phàm bể cô ngày càng nhiều lên.

 

Trước kia khi cô chưa ly hôn, anh cũng không bể cô thường xuyên như vậy.

 

Có tuyên bổ chủ quyền thì cũng đừng trắng trợn không nể nang ai như vậy chứ.

 

Nhìn thấy gian phòng, cô nhích người trong lòng anh. Anh liếc qua: “Em bị trật chân nào?”

 

Anh nói xong liền chuẩn bị đặt cô xuống sofa trong phòng, nhưng rồi lại thoáng do dự. Anh nhận thấy Hạ Mộc Ngôn bây giờ không phản kháng như bình thường, nên đang định cúi người xuống thì khựng lại trong tích tắc, rồi quyết định cứ bể cô ngồi lên sofa, đặt cô ngồi lên đùi anh. Một tay anh vòng quanh hông đỡ lấy người cô, một tay khác nâng chân cô lên: “Vẫn đau phải không?”

 

Hạ Mộc Ngôn ngồi im trên đùi anh, chỉ nhìn theo động tác kia rồi cụp mắt nhìn xuống chân mình: “Không sao đâu, chỉ bị trật chút thôi, đã ổn rồi, không có gì nghiêm trọng.”

 

Thấy cô như vậy là không định cho anh một cơ hội để động viên an ủi, Lục Cẩn Phàm thả váy cô xuống, ôm người đang tổ về không vui mà nhíu mày lại. Anh khẽ cười, giọng nói cũng trầm xuống: “Ghen sao? Với tính tình bây giờ của em thì đáng lẽ sẽ không đính dáng đến bất cứ ai mới phải, sao lại để Dung Yên quấn lấy trong nhà vệ sinh vậy?”

 

Hạ Mộc Ngôn hờ hững liếc anh: “Tính tình cô Hai nhà họ Dung cố chấp lại bám người, đúng là tôi đã mặc kệ cô ta.”

 

Anh thấy cô vừa nhắc đến Dung Yên thì sắc mặt đã khó chịu, bèn mỉm cười: “Anh còn tưởng em sẽ không đểm xỉa đến cùng.”

 

Từ sau khi Dung Yên xuất hiện trong phòng tiệc, cho đến khi khách dự tiệc xì xào bàn tán, Hạ Mộc Ngôn vẫn ngồi trên ghế sofa bình thắn ăn uống linh tỉnh, gần như cảm xúc hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

 

Vậy mà bây giờ nét mặt cô rõ ràng là khó chịu, mặc dù phần lớn nguyên nhân là vì bị người ta vu khống, mà cũng còn vì người kia không có ý định muốn biết sự thật, chỉ cố tình muốn chống lại cô, khiến cho cô tức nghẹn.

 

Hạ Mộc Ngôn lại nhìn xuống gấu váy đài che lại đôi chân của mình, đè nén cảm xúc vừa chợt lóe lên trong mắt: “Lúc nãy, có khoảnh khắc tôi đột nhiên cảm thấy, có một người anh trai làm chỗ dựa cho mình trong bất kỳ tình huống nào thật sự rất tốt.”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô, không nhìn rõ được nét mặt cổ, nhưng khóe môi lại cong lên đầy vẻ nhắn nại và địu đàng: “Chẳng phải em còn có anh sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhất thời chỉ nghĩ đến những tình huống liên quan đến thân thế của mình, không nghĩ đến những chuyện khác. Cô nghe Lục Cẩn Phàm nói như vậy mới ngước lên nhìn anh: “Cô Dung vì anh mà như công chúa cải trang thành người thường chạy đến làm trong công ty anh. Có phải anh gặp cô ta vài lần cũng đã biết được thân phận cô ta không đơn giản rồi không?”

 

“Ở công ty có cả ngàn vạn nhân viên, một trợ lý thực tập giống cô ta không mười thì cũng có năm người. Ngoại trừ công việc ra thì anh chưa từng nói chuyện dư thừa, làm sao có thể cố ý điều tra thân phận của cô ta được.” Rõ ràng là Lục Cẩn Phàm không có hứng thú gì với để tài này. Dường như cho dù Dung Yên vì theo đuối anh mà làm bất cử chuyện cảm động nào, thì anh cũng chỉ gặp qua cô ta có vài lần, thậm chí mới đầu còn không nhớ được cả tên cô ta.

 

“Vậy sao?” Mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng: “Theo sự hiểu biết của tôi, sự nhạy bén của Lục tổng không hề tầm thường chút nào. Một người ôm suy nghĩ tiếp cận anh như vậy, hơn nữa còn là người từng xuất hiện trong công ty anh ở Los Angeles, nay đột nhiên lại xuất hiện ở Hải Thành mà anh không có chút nghỉ ngờ nào sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK