Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1269:

 

Kiều Phỉ đảo mắt nhìn vị trí mặt biển nơi anh ta và Phong Lăng đang nổi lên, không ngờ bất tri bất giác đã theo lực đẩy của sóng vỗ cùng lực bơi của anh bị trôi ra một vùng biển cách khá xa bờ. Đám quân đội vô dụng chỉ biết nhìn không biết làm kia cũng không kịp thả thuyền đến bên này, sợ là trong chốc lát không thể tìm thấy bọn họ.

 

Đội cứu viện căn cứ XI đang bay vòng trên bầu trời, cố gắng kiếm tìm hình bóng của Phong Lăng.

 

Thế nhưng tình huống hiện tại của Phong Lăng đúng là không lạc quan lắm.

 

Kiều Phỉ lại đảo mắt ước chừng độ xa gần từ đây đến bờ biển, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía một hòn đảo không biết tên ở không xa. Anh ta cũng không biết đó rốt cuộc là đảo hay đất liền, nhưng ít ra không phải là đảo ở vị trí biển sâu, có lẽ không mất quá nhiều thời gian để đội cứu viện có thể tìm được họ.

 

Kiều Phỉ lại dùng sức lau mặt, ôm chặt Phong Lăng rồi cứ thế bơi đến phía hòn đảo bên kia.

 

Vất vả lắm mới lôi được Phong Lăng lên đảo, bây giờ Kiều Phỉ nhất định phải lập tức ép nước trong phổi Phong Lăng ra ngoài, đồng thời phải khiến cô hô hấp trở lại.

 

Anh ta nhanh chóng mở cổ áo Phong Lăng ra, rồi lần lượt cởi quần áo ướt sũng ngoài thân cô. Lúc mở cúc áo đầu tiên bên trong, thấy xương quai xanh trắng nõn của cậu thiếu niên lộ ra ngoài, động tác anh ta hơi khựng lại, sau đó tiếp tục cởi xuống thêm một cúc áo nữa, anh ta bỗng thấy băng nịt ngực màu trắng ở bên trong. Mà phía trên băng nịt ngực kia, một khe lõm lộ ra khiến cho Kiều Phỉ chấn động.

 

Tuy anh ta chưa nhìn thấy bất cứ một chỗ quan trọng nào hết, nhưng chỉ cần dải băng nịt ngực quấn căng chặt cùng với khe lõm mơ hồ xuất hiện, thêm việc Phong Lăng đã sắp mười bảy tuổi mà trên mặt chưa lún phún râu, còn có các thói quen thường ngày khiến mọi người đều nghĩ cô là con gái. Trong nháy mắt mọi thứ đều có được lời xác nhận.

 

Cậu ấy là… Con gái…

 

Con gái…

 

Con gái!!!

 

Thế anh ta mới thấy lạ, rõ ràng bản thân không phải là cong, nhưng ở trong căn cứ, nhất là sau khi đến đội bắn tỉa, chẳng hiểu sao anh ta lại rất muốn tiếp cận Phong Lăng.

 

Quả nhiên là sự thu hút khác giới.

 

Dù cô có giả trang thành nam rất giống đi chăng nữa, nhưng trong cốt cách vẫn là một cô gái.

 

Mới đầu, Kiều Phỉ không dám tin, nhưng khi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phong Lăng, anh ta đành chậm rãi nuốt trôi sự thật rằng Phong Lăng là nữ xuống, lập tức lấy lại tinh thần, cởi áo ngoài của cô ra, nhưng rốt cuộc tay vẫn không dám đụng vào băng nịt ngực của cô. Chỉ nhìn bờ vai trắng nõn mê người của cô gái này thôi đã khiến anh ta cảm thấy bản thân như đang phạm tội rồi. Cứu người quan trọng hơn, không nghĩ được nhiều như thế, anh ta đưa tay cách lớp băng nịt ngực làm động tác ép phổi để thông khí cho cô.

 

Ép liên tục vài lần như vậy, cơ thể Phong Lăng bỗng run lên, cô nôn nước ra ngoài, cuối cùng cũng khôi phục được một nửa ý thức, nhưng cô vẫn cứ cau mày, khó chịu hừ một tiếng.

 

“Phong Lăng.” Kiều Phỉ bỗng cúi người áp sát đến mũi cô, cảm nhận tần suất hô hấp của cô, đồng thời vẫn tiếp tục làm động tác ép nước.

 

“Thở đi, dùng sức để thở đi, Phong Lăng!”

 

“Có nghe lời tôi nói không? Dùng sức thở đi, mau lên!”

 

Dưới động tác hồi sức tim phổi vừa hiệu quả vừa đúng chuẩn của Kiều Phỉ, Phong Lăng vì ngực bị đè đau mà cau mày lại, nhưng trên hết là vì cô bị sặc nước quá nhiều cùng với hít phải một lượng khói lớn khi trước, nên bây giờ phổi và xoang mũi đều đau nhức không thôi.

 

“Khụ…” Cô ho tiếp, rốt cuộc nước còn sót lại cũng bị nôn ra hết. Cô theo bản năng dùng sức hít vào rồi thở ra một hơi dài, tiếp đấy lại ho liên tục vài cái, rồi mới đưa tay đẩy tay Kiều Phỉ ra. Cô trở mình đưa lưng lại với anh ta, dùng sức ho sặc sụa: “Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ!”

 

“Phong Lăng, cô sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa? Có thở được như bình thường không?” Kiều Phỉ đứng dậy đi vòng qua rồi đưa tay đỡ cô đang nằm trên đất ngồi dậy.

 

“Khụ!” Ý thức của Phong Lăng đang không được tỉnh táo, cô ra sức ho vài tiếng nữa rồi mới chậm rãi mở mắt ra. Qua khóe mắt cô trông thấy được mặt biển xanh biếc cùng đường bờ biển xa xăm không rõ ràng lắm, cô nhìn phía đó, sững ra một lúc lâu mới hít sâu, khàn giọng nói: “Tôi chưa chết à…”

 

“Khoang dầu trên du thuyền đã nổ tung, tình huống bình thường thì dưới sức mạnh của vụ nổ như thế, chắc chắn cô đã đi đời rồi, nhưng có lẽ là chiếc tàu chở dầu này đỗ ở đấy đã lâu, dầu trong khoang không còn nhiều. Dù vậy, sức mạnh của vụ nổ cũng khiến nội tạng của cô bị thương, chờ sau khi về thì phải lập tức gọi bác sĩ đến khám.” Kiều Phỉ vừa nói vừa đưa tay lên giúp Phong Lăng lau đi nước cùng cát dính trên mặt, đồng thời gạt mớ tóc rối bời che phủ trán cô sang một bên rồi ân cần nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô hỏi: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi?”

 

“Khụ.” Phong Lăng lại ho, định nói chuyện nhưng lại theo bản năng đưa tay lên muốn vỗ lồng ngực bị ho đến mức đau nhói. Kết quả tay vừa đưa lên, mặt cô liền đờ ra. Cô cúi đầu nhìn trang phục chiến đấu cùng chiếc áo màu đen bên trong của mình đã bị cởi ra, chỉ còn băng nịt ngực vẫn đang quấn quanh trên người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK