Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1308:

 

“Đúng là ảnh hưởng việc tôi nghỉ ngơi thật, cậu về đi.” Chỉ vài chữ không hề mang theo chút độ ấm nào, nhưng lại khiến Phong Lăng cảm thấy được tự do, xoay người đi nhanh ra khỏi phòng của anh.

 

Mãi đến khi cánh cửa được Phong Lăng đóng lại từ phía bên ngoài, Lệ Nam Hành mới liếc nhìn tấm nệm trên mặt đất, hai mắt anh nhắm nghiền, trong đầu là hình ảnh ngón chân trắng muốt của thiếu niên bởi vì vô cùng cố sức mà hơi hơi cong lên ở trên nệm, còn cả vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, cả…

 

Một loại cảm giác nào đó từ bụng dưới bắt đầu xộc lên, nóng hầm hập, Lệ Nam Hành đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm đũng quần mình.

 

M* nó, chẳng qua tên nhóc Phong Lăng kia chỉ thực hiện một động tác giữ thăng bằng rất bình thường trong phòng anh thôi, vậy mà anh lại cứng lên một cách đáng xấu hổ như vậy…

 

Vào giờ phút này, Lệ Nam Hành nhìn “người anh em” không nghe lời ở thân dưới, đang có xu hướng dựng cao hơn bởi vì một hình bóng trong đầu anh. Ngay lập tức ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, dữ tợn, màu mắt tựa như biển sâu ban đêm, nguy hiểm âm u.

 

Anh là đàn ông, tuyệt đối là một chàng trai thẳng tắp!

 

Nhưng m* kiếp, “người anh em” của anh lại cứng lên với một thằng con trai?

 

Cánh cửa vừa đóng vào lại đột nhiên có tiếng gõ vang lên, tiếp đó Phong Lăng lại đi vào, không nhìn ánh mắt anh mà chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày bị cô để quên trên mặt đất, nói một câu: “Lão đại, tôi để quên giày.” Rồi cô nhanh chóng chạy vào trong, đi giày vào rồi nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.

 

Lệ Nam Hành trơ mắt nhìn đôi chân trần trắng nõn của Phong Lăng chạy vào, mang giày rồi lại chạy ra, nhìn bóng lưng cô nhanh chóng biến mất ở trước cửa, đóng cửa lại…

 

Anh đen mặt nhìn thứ ở thân dưới của mình lại dựng đứng lên lần thứ hai, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn về phía cửa, chợt xoay người đi qua…

 

Phong Lăng đi giày vào, vừa mới đi ra ngoài được vài bước, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến gần vang lên từ bên trong cánh cửa. Trong vô thức, cô không hiểu sao bản thân mình lại có cảm giác như bị thiêu đốt ở phía sau lưng. Ngay lúc cô đang muốn rảo bước nhanh về phòng của mình thì bất ngờ nghe thấy âm thanh vô cùng dứt khoát truyền tới từ cánh cửa phía sau: “Cạch…”

 

Phong Lăng đột nhiên dừng lại, không khỏi quay đầu nhìn cánh cửa phòng của Lệ lão đại, hình như lúc nãy cô không nghe nhầm? Lão đại khóa trái cửa lại rồi!

 

Cô đã làm chuyện gì khiến lão đại ghét cay ghét đắng đến mức phải khóa trái cửa trong vòng một nốt nhạc như vậy?

 

Trong lúc Phong Lăng ngây người ra, không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì thì Nam Hành ủ rũ bước vào trong phòng tắm. Anh đóng sầm cửa phòng tắm lại, mở vòi hoa sen. Trong đêm mưa đầu Thu, anh liều mình để dòng nước lạnh tuôn xối xả trên cơ thể.

 

Tắm đến khi cả cơ thể ngập trong hơi lạnh, anh mới vác bộ mặt lạnh lùng bước ra.

 

Ngay khi Nam Hành định đi lấy thuốc lá, ánh mắt anh đột nhiên lướt thấy tấm đệm lót chưa kịp cất vào ở trên sàn. Anh đi qua đó, cúi người xuống, chuẩn bị nhặt chiếc đệm lót lên, nhưng trên tấm lót đệm dường như vẫn còn vương lại mùi thơm mơ hồ của ai đó. Đó là một loại mùi hương cơ thể rất nhạt, không biết nên diễn tả như thế nào. M* nó, một thằng con trai lại có mùi cơ thể thơm đến vậy sao?

 

Lệ Nam Hành nhìn miếng đệm lót dưới đất một lần nữa, thẳng tay cuộn nó vào rồi vứt sang một bên, xong lại cúi nhìn “cậu em” lại hơi ngóc đầu lên của mình. Anh lạnh lùng mím môi, sau đó xoay người cầm bao thuốc lá rồi mở cửa sổ, đi thẳng ra ban công.

 

Vào ban đêm căn cứ XI vô cùng yên tĩnh. Bình thường trên tất cả các bãi tập đều vang lên tiếng hô khẩu lệnh, tiếng huấn luyện đấu súng, vào lúc này lại không còn nữa. Im lặng đến nỗi dường như có thể nghe thấy được cả tiếng thét gào của núi cao rừng xa.

 

 

Đã ba tháng kể từ lần Phong Lăng bị thương phải nằm viện, tiết trời đã bước sang mùa Đông, thành viên tại căn cứ vẫn mặc đồng phục chiến đấu màu đen như mùa Hè để không ảnh hưởng đến động tác khi huấn luyện, chỉ quấn một lớp vải dày như băng bảo vệ trên đầu gối và khuỷu tay để tránh bị cóng. Thế nhưng trong lúc huấn luyện, có rất nhiều bài vận động mạnh, nên cho dù thời tiết có xuống âm vài độ cũng vẫn đổ mồ hôi như thường. Sự tôi luyện bản thân từ tháng này qua năm nọ đã khiến mỗi thành viên tại đây đều có được sức khỏe rất tốt, không dễ bị cảm lạnh.

 

Bao gồm cả Phong Lăng, ngoại trừ sự cố du thuyền bị phát nổ lần trước, cô chưa bao giờ mắc bệnh. Hơn nữa, từ sau khi trở về căn cứ, trong ba tháng này cô vẫn luôn nắm vững các bài huấn luyện. Suốt ba tháng nỗ lực, hiện tại cô và AK cùng với ba người khác đã được nhận súng bắn tỉa mà căn cứ phân phát cho bọn họ, đồng thời cũng học được những kỹ năng cơ bản để kiểm soát súng bắn tỉa.

 

Bởi vì Kiều Phỉ nhận ra được Phong Lăng thật sự muốn giấu giới tính của bản thân đến cùng, ban đầu ít nhiều gì anh ta vẫn quan tâm đặc biệt đến cô, nhưng về sau thái độ của Phong Lăng quá rõ ràng, anh ta cũng dần dần không xem cô như người đặc biệt nữa. Có điều trong mỗi đợt huấn luyện bắn súng, lúc dạy bốn người khác thì anh ta đều đứng ở phía sau tay nắm tay hướng dẫn, thậm chí còn chỉnh phần lưng eo cho họ, mà lúc hướng dẫn cho Phong Lăng thì phải giữ khoảng cách thích hợp, không thể tùy tiện nắm tay ôm eo được.

 

Dù sao cô cũng là một cô gái…

 

Mặc dù anh ta rất thích nhưng tính cách của Phong Lăng lại quá lạnh lùng, luôn thể hiện rõ thái độ của bản thân, cho dù anh ta có động lòng thì đến cơ hội tiến gần Phong Lăng thêm một bước cũng không có.

 

Điều quan trọng hơn là Lệ lão đại vẫn hay đứng bên cạnh để giám sát, một ánh mắt tùy tiện thôi cũng có thể đông chết người.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK