Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 211:

 

Hạ Mộc Ngôn chạy thẳng một lèo đến, ném chìa khóa xe cho bảo vệ, cầm túi đi vào cửa chính khách sạn. Cô cố ý sửa soạn để người ta không nhận ra cô đến vì mục đích gì. Dáng cô đoan trang uyển chuyển bình tĩnh, thoạt nhìn giống như một người khách vì trời mưa to mà đêm nay phải nghỉ tạm ở khách sạn này. Cô xuất hiện lúc này cũng không khiến cho nhân viên trong khách sạn nghi ngờ.

 

Sau khi đưa thẻ căn cước, Hạ Mộc Ngôn đứng trước quầy nói: “Khách sạn của các anh có phòng nhìn ra biển đúng không? Có thể lấy cho tôi một phòng ở tầng cao một chút để có view ngắm cảnh đẹp hơn không? Giá cả không quan trọng, tốt nhất là từ tầng 30 trở lên.”

 

“Thưa cô, thật ngại quá. Tối nay từ tầng 31 đến tầng 35 bị bao trọn rồi, chỉ có thể ở từ tầng 30 trở xuống. Phòng 3016 đang trống, có được không? Tầng 30.” Lễ tân khách sạn khách sáo hỏi.

 

Hạ Mộc Ngôn cười nhạt gật đầu một cái: “Được.”

 

“Vâng. Đây là thẻ phòng 3016, xin gửi cô.”

 

Nhận thẻ phòng, Hạ Mộc Ngôn đi thẳng vào thang máy, không nhìn bất kỳ ai, đi vào phòng bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

 

Vào phòng đóng cửa lại, Hạ Mộc Ngôn quăng túi trong tay đi, vọt đến trước cửa sổ, không để ý đến mưa gió vần vũ bên ngoài, kéo cửa sổ sát đất ra ban công đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên tầng 33.

 

Vừa rồi cô đã nhìn kỹ ở tầng này. Phòng 3020 cách phòng 3016 chỉ hai cánh cửa. Bây giờ Lục Cẩn Phàm đang ở phòng 3320, cũng chính là ở cách gian phòng bên phải một phòng.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm lên trên, tay nắm chắc tay vịn ban công, thử độ chắc chắn bốn phía của tay vịn, rồi quay người đi vào lấy từ túi xách ra đôi giày thể thao. Cô tháo giày cao gót dưới chân rồi đi giày thể thao vào, thắt dây thật chặt.

 

Cuối cùng cô ném túi lên giường, mang theo chiếc thẻ phòng, quay người lần nữa đi ra ban công, dùng sức nhảy về phía trước, còn cẩn thận đạp lên tay vịn ban công, đồng thời đưa mắt hướng đến cục điều hòa bên ngoài cách nửa mét ở bên trên.

 

Cô thò chân ra thử đạp một chút, rất vững. Cục điều hòa bên ngoài được lắp đặt rất tốt, xung quanh còn có một hàng rào rất chắc chắn.

 

Hạ Mộc Ngôn không dám nhìn xuống phía dưới. Dù sao đây cũng là độ cao 30 tầng, cô có sống hai đời cũng không dám khinh suất nữa.

 

Cô bấp chấp, tay nắm lấy giá bao quanh cục điều hòa mà bước đi, cẩn thận đạp lên tường phòng cháy cần thiết và thanh kim loại cứu hộ của tòa khách sạn cao tầng để leo lên tầng trên.

 

Từng bước, từng bước, tầng 31, tầng 32,… tầng 33!

 

Trong phòng 3320, Lục Cẩn Phàm đóng vòi sen lại. Sau mấy chục lần tắm nước lạnh, anh cầm áo sơ mi mặc vào, ra khỏi phòng tắm.

 

Đôi mắt đen thẫm lạnh lùng nhìn lướt qua người con gái vẫn nằm ngủ mê man trên giường, cơn giận dữ dâng đầy trong anh.

 

Lục Cẩn Phàm tiện tay lấy tấm chăn trên giường quăng lên người phụ nữ kia, che kín từ đầu đến chân cô ta. Lúc anh quay người đi thì chợt nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động kỳ lạ.

 

Đôi mắt anh tối lạnh nhìn về hướng cửa sổ sát đất ở ban công. Anh vén rèm cửa sổ, nhìn thấy một cánh tay từ dưới vươn lên, tay kia nắm chặt lấy tay vịn ban công, ra sức với lên.

 

Cho đến khi một mái đầu ướt nhẹp nước mưa dần dần ló lên từ ban công.

 

Mi tâm Lục Cẩn Phàm khẽ giật, vội vàng bước nhanh đến, “soạt” một tiếng, cửa sổ sàn mở ra.

 

Ngoài cửa sổ mưa phun gió giật, trong nháy mắt rèm cửa sổ nhảy múa như ảo mộng.

 

Bóng dáng Hạ Mộc Ngôn dần dần hiện ra rõ ràng trên ban công, rồi cô cắn răng nhảy từ tay vịn ban công vào. Nhưng vì bị ngấm mưa nên chân cô bị chuột rút, vừa nhảy xuống thì lập tức cả người ngã ra đất. Cô kêu “ối” một tiếng, vừa xoa bắp chân bị chuột rút vừa lơ đãng ngước mắt lên nhìn vào trong.

 

Cô chợt thấy Lục Cẩn Phàm đang đứng trước cửa sổ. Còn chưa nhìn rõ nét mặt anh, Hạ Mộc Ngôn vô thức đứng bật dậy. Kết quả đùi chuột rút khiến cô lập tức bổ nhào về phía trước, lần này thì lao thẳng vào lòng anh.

 

Lần đầu tiên trong đời Lục Cẩn Phàm khiếp sợ đến nỗi một lúc lâu vẫn không nhúc nhích được. Sức nặng trong lòng anh lúc này mới làm cho anh lấy lại tinh thần, theo bản năng, anh ôm siết người phụ nữ nhỏ bé ướt lạnh như băng vào lòng. Mặt Hạ Mộc Ngôn đập mạnh vào ngực anh, cô buồn bực rên lên khe khẽ: “Ôi!”

 

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm dồn dập bốn phía, Lục Cẩn Phàm cảm nhận được hơi lạnh trên người Hạ Mộc Ngôn, không nói tiếng nào bèn đóng cửa sổ lại. Anh đẩy người phụ nữ đang chịu đựng không kêu đau trong lòng ra, cúi đầu nhìn cô chằm chằm như nhìn quái vật, nhìn thật kỹ từ trên xuống dưới, rồi nhìn thấy vết trầy rướm máu trên mặt cô.

 

“Làm sao em lên được đây?” Anh trầm giọng chất vấn, tay vuốt ve bàn tay đã lạnh như băng của cô. Giữa hàng lông mày lạnh lùng không chút cảm động, ngược lại chỉ có tức giận, chỉ hận không đẩy cô từ tầng 33 xuống dưới.

 

Hạ Mộc Ngôn không giải thích. Người cô lạnh, nhưng người Lục Cẩn Phàm lại nóng quá mức. Cô chịu đựng cơn đau muốn bỏ mạng ở chỗ chân bị chuột rút, tay cô nắm chặt áo sơ mi của anh, sờ sờ nhiệt độ trên người anh, rồi ánh mắt lướt nhanh một vòng quanh phòng. Cô nhìn thấy có gì đó động đậy dưới chăn, không chút do dự định bước đến vén chăn xem người phụ nữ kia có mặc quần áo không.

 

Vậy mà vừa muốn nhúc nhích thì bắp chân chuột rút làm cô nhe răng trợn mắt đau muốn chết. Chân cô lết xuống sàn, nếu không phải Lục Cẩn Phàm đỡ thì chắc chắn cô đã bổ nhào xuống đất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK