Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 882:

 

Anh gọi tên cô, tuy rằng gọi cả tên lẫn họ nhưng giọng nói khàn khàn mang ý vị sâu xa lại khiến cô có cảm giác tên mình trở nên thật giòn xốp.

 

Về mặt cô để phòng: “Chuyện gì?”

 

Lục Cẩn Phàm khân giọng cười khẽ: “Thật ra em cũng không ghét đi công tác với anh đúng không?”

 

Giờ phút này, trọng tâm Hạ Mộc Ngôn không vững, có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào, nhưng cô bỗng buông tay khỏi tay nắm, muốn cổ gắng đứng dậy. Nhưng người đàn ông trước mặt lại không tránh né, cô cũng không thể va mạnh, do vậy mà cứng đờ hai giây, rồi lùi về phía sau, ngã ngồi lên tẩm thẩm sau lưng.

 

Anh ghé lại rất gắn, thấy cô ngồi trên thảm dày sẽ không bị lạnh, nên không vươn tay đỡ cô dậy. Thậm chí anh còn áp sát đến gần hơn, gần đến mức nói chuyện mà cứ như thì thẩm, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể dán lên đôi môi cô.

 

Nhưng anh vẫn không hề thật sự chạm vào cô, khoảng cách giữa họ vẫn là nửa ngón tay.

 

“Rõ ràng gần trong gang tấc, rõ ràng là áp sát, nhưng lại như gần như xa, vô hình tựa đang quyển rũ cô.

 

Anh nhìn ngắm ánh mắt cô hồi lâu, ánh mắt cũng trở nên nặng nể hơn. Trong khoảnh khắc anh rũ mắt định hôn cô, Hạ Mộc Ngôn dứt khoát giơ tay lên che miệng mình lại. Cái hôn của anh lập tức rơi xuống mu bàn tay cô.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn thấy động tác che miệng của Hạ Mộc Ngôn, ánh mắt đẹp đẽ khẽ lay động, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp. Anh cũng không so đo với cô, thấp giọng nói: “Em thích có sự nghiệp của mình, anh không ngăn cẩn. Dù sao Tập đoàn MN cũng là tâm huyết của em, em muốn tổn thời gian vì nó, bận rộn vì nó đều được. Em cũng có thể giương cánh bay cao, nhưng không thể tùy tiện bay vào lòng người khác. Em còn nhớ để nghị anh từng nói ở Quốc tể Oran chứ?”

 

“Đề nghị gì?” Hạ Mộc Ngôn cau mày, người đã bị anh dồn vào góc, lưng đán sát lên tường.

 

“Trở về làm bà Lục.”

 

Dứt lời, anh lại cúi đầu xuống lần nữa. Hạ Mộc Ngôn vừa mới mở miệng hỏi nên đã thả tay xuống, vì vậy, cô bất chợt bị anh chạm môi một cái. Nhưng anh không hôn sâu, dù Hạ Mộc Ngôn cẩm giác được rõ ràng mình bị anh hôn, nhưng chỉ là một cái chạm nhẹ, không hề đồn ép quá đáng. Tuy nhiên không hiểu sao hơi thổ phả ra và giọng nói trầm khàn của anh lại khiển cô có ảo giác đang bị anh đè xuống xâm phạm.

 

“Không.” Hạ Mộc Ngôn chẳng cần nghĩ ngợi mà từ chối thẳng thừng.

 

So với về mặt lạnh lùng từ chối của Hạ Mộc Ngôn, về mặt Lục Cẩn Phàm vẫn bình lặng như cũ: “Hiện giờ anh không vội, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ khiến chữ ‘không’ trong miệng em tự động biến mất, để em cam tâm tình nguyện trở về làm bà Lục, hửm?”

 

Hạ Mộc Ngôn không muốn đấu võ mồm với anh, chỉ giơ tay lên đẩy anh một cái: “Anh tránh ra trước đi, để tôi đứng lên, bụng tôi không thoải mái lắm.”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô một lát, thấy bởi vì ngồi lâu trên máy bay và xe hơi mà lớp trang điểm nhẹ của cô đã nhạt đi rất nhiều, sắc mặt lộ rõ về trắng bệch vốn có.

 

Với tình hình sắp đến tháng của cô hiện nay, xem ra đúng là cần phải nghỉ ngơi sớm một chút.

 

“Muốn ngồi đậy không?”

 

Quý Noằn: *…”

 

Cô ngước mắt trừng anh nhưng anh lại không nói gì.

 

Hạ Mộc Ngôn liếc anh một cái, bất giác lên giọng tựa như cảnh cáo: “Lục Cẩn Phàm, tôi nói cho anh biết, nếu như tôi vì tình trạng sức khỏe mấy ngày nay không tốt mà làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc bền này thì anh cũng đừng trách tôi ngáng chân đấy. Tôi mà tiếp tục ngồi đây thì sẽ chỉ thêm khó chịu hơn thôi! Lỡ như ngày mai tôi không đậy nổi…”

 

Thấy cô tức đến độ ngay cả những lời chẳng hề có lực uy hiếp cũng nói ra được, giọng anh hàm chứa ý cười: “Hôn anh một cải, anh đỡ em dậy.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn anh chằm chằm: “Lục Cẩn Phàm, anh đúng là tên hèn hạ vô sỉ điển hình, muốn giậu để bìm leo thì cũng phải xem tình hình chứ!”

 

“Bị em phát hiện rồi.” Anh mỉm cười: “Đúng vậy, anh giậu để bìm leo đấy.”

 

“Quả nhiên tôi nói anh mặt người đạ thú không sai chút nào.”

 

Hạ Mộc Ngôn tức giận muốn đẩy anh ra. Lúc cô đang tức tối nhãn nhó mặt mày, anh lại lập tức hôn lên gò má cô một cái rất nhẹ, sau đó bế cô lên, thả xuống giường.

 

Hạ Mộc Ngôn vốn định đứng dậy, kết quả chỉ trong nháy mắt đã bị anh bể lên giường: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK