Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 513:

 

Tên kia nhìn anh cười, thấy Lục Cẩn Phàm đơn độc đứng đó mà mừng rỡ, hỏi một câu bằng tiếng Anh: “Mr. Control, ông tưởng chúng tôi không dám giết ông sao? Bây giờ chúng tôi đã bị người của các ông truy kích. Ông không còn là con át chủ bài trong tay chúng tôi nữa. Tôi có thể lấy mạng ông bất cứ lúc nào!”

 

Cũng ngay lúc đó, tên kia bất chợt cảm thấy như thiếu sót thứ gì đó. Rõ ràng vừa rồi đứng ở phía đối diện căn nhà gỗ, hắn còn phát hiện ra cái bóng trắng đứng sau lưng Lục Cẩn Phàm, sao bây giờ lại chỉ còn mình anh?

 

Tên kia bỗng nhìn quanh tìm kiếm bốn phía, cuối cùng hắn nhìn thấy đống cỏ khô chất cao ngất đằng sau góc nhà gỗ và khe hở phía sau đủ chứa một người.

 

Bởi vì tầm mắt hắn di chuyển mà Lục Cẩn Phàm khựng lại, anh bỗng rút khẩu súng từ bên hông ra ném xuống đất, đồng thời giơ một tay lên quá đỉnh đầu.

 

Sự chú ý của tên kia lập tức lại dồn vào Lục Cẩn Phàm, thấy anh thành thật ném súng đi, lúc này hắn liền nở nụ cười.

 

Nhưng Lục Cẩn Phàm trước nay luôn là người nguy hiểm, bọn chúng đều biết rõ anh thâm sâu khó lường thế nào. Dù thế này nhưng chúng cũng không dám chủ quan đến gần, mà chỉ chĩa súng vào đầu anh. Chỉ cần anh có bất kỳ hành động gì thì bọn chúng sẽ bắn chết anh bất cứ lúc nào.

 

Đúng lúc này, một tên đang tuần tra bên kia gian nhà gỗ nghe được tiếng động bên đây. Khi đi qua, hắn ta liền trông thấy cảnh này, đưa mắt nhìn tên tới trước rồi cùng nhau cầm súng đứng đó.

 

Hạ Mộc Ngôn nằm rạp trong đống cỏ khô, sắc mặt trắng bệch nhìn cảnh tượng chỉ cách cô hơn vài mét.

 

Lục Cẩn Phàm luôn bình tĩnh đứng yên, không nhìn về phía cô.

 

Những tên tội phạm liều mạng này tuy trung thành với A Cát Bố, nhưng tội phạm vẫn là tội phạm, bọn chúng sẽ cố gắng tìm cách để có được lợi ích lớn nhất cho mình. Vì thế bây giờ bọn chúng đang cân nhắc xem có nên giết chết Lục Cẩn Phàm hay là đưa anh đến chỗ A Cát Bố để tranh công.

 

Lục Cẩn Phàm quá rõ suy nghĩ của bọn chúng, nên anh không di chuyển, huống chi Hạ Mộc Ngôn vẫn còn ở trong đống cỏ khô cách đó không xa.

 

Cho dù kế hoạch có tỉ mỉ thế nào đi nữa cũng không sánh bằng an nguy và câu nói “Lục Cẩn Phàm, em có thai rồi” của Hạ Mộc Ngôn.

 

Giờ khắc này, anh không thể đánh cược.

 

Bỗng, tên tới sau phát hiện một mẩu váy trắng dưới đống cỏ khô. Váy trắng mà Hạ Mộc Ngôn đang mặc là của bà cụ cho cô, không vừa người lắm, hơn nữa gấu váy còn rất dài, cô nấp và trốn thế này cũng không thể nào che giấu được màu váy trắng tinh trong bụi cỏ, kiểu gì màu trắng bắt mắt cũng sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng.

 

Tiếp đó, tên kia nheo mắt lại, chĩa thẳng họng súng về phía đống cỏ.

 

Thái dương Lục Cẩn Phàm giật giật.

 

Mấy tên này cực kỳ gian ác, chĩa họng súng vào anh cũng chẳng sao, ít nhất anh còn có thể cậy vào khía cạnh lợi ích để giành chút hi vọng sống sót cho mình. Nhưng chĩa vào Hạ Mộc Ngôn thì bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể nổ súng.

 

Thấy hắn ta đang muốn nổ súng, Lục Cẩn Phàm khẽ nhích chân, khẩu súng vừa bị ném xuống đất lập tức được hất lên, một lần nữa rơi đến tay anh.

 

Thấy anh muốn nổ súng, tên tới trước tạm thời không nghĩ ra nên giết anh hay là nên bắt anh về để kiếm lợi, bèn chĩa thẳng họng súng về phía đống cỏ, thành công thấy được Lục Cẩn Phàm vì thế mà đứng yên, không làm bừa nữa.

 

“Bỏ súng xuống!”

 

Rõ ràng đã nhìn ra được người trong đống cỏ rất quan trọng với anh, tên kia thẳng thừng uy hiếp.

 

Tên tới sau bỗng hạ thấp giọng, nói: “Hay chúng ta cứ giết hắn trước để phòng ngừa hậu họa.”

 

“Được, lên đi.” Lục Cẩn Phàm lại ném súng đi, lần này là ném đến bên chân bọn chúng.

 

Hai tên kia lập tức mỉm cười giống như được toại nguyện, một tên trong đó tiến lên đá một cú vào đầu gối Lục Cẩn Phàm, anh khuỵu một chân xuống đất.

 

Cùng lúc đó, tên kia đập báng súng vào sau gáy anh. Trong chốc lát, sắc mặt anh trắng bệch, nhưng để người con gái trong bụi cỏ không hoảng sợ, anh không rên tiếng nào.

 

Lục Cẩn Phàm đè giọng thật thấp, dù anh nói rất trầm và nhỏ, nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn nghe ra được ý tứ nguy hiểm: “Nơi này đã bị bao vây rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Thay vì ở đây trung thành với A Cát Bố và làm tội phạm bị truy nã giống hắn, các người tốt hơn hết là thả tôi ra, tôi sẽ thương lượng một cơ may sống còn cho các người với căn cứ XI và cảnh sát.”

 

Một khoảng thinh lặng ngắn ngủi.

 

Hai tên kia do dự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK