Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1228:

 

Cô vô thức kéo quần áo trên người mình về phía trước, cố gắng dùng quần áo rộng rãi để che giấu đường cong cơ thể đã phát triển thành hình bên trong.

 

“Buổi tối tôi không dám uống quá nhiều rượu nên không ảnh hưởng nhiều lắm. Tôi vốn định đi nghỉ sớm để sáng mai tới sớm rèn luyện trước khi sát hạch. Có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu, nhìn chung cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.” Dù cho Phong Lăng biết hiện giờ ở trước mặt mình là một con ma men không còn tỉnh táo nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời thật lòng.

 

Nam Hành cũng nghiêm túc gật đầu, ậm ờ nói: “Thế thì tốt, đừng làm tôi thất vọng.”

 

“Lão đại yên tâm.” Phong Lăng vừa nói vừa nhìn vào mắt anh, thăm dò: “Giờ tôi gọi anh Hứa đến dìu anh về nhé?”

 

“Dìu cái gì? Cậu thấy tôi đứng không vững à?” Nam Hành lại tiến thêm một bước về phía cô. Trong giây lát anh như dán sát vào phía trước người cô, mùi rượu nồng nặc phả thẳng tới, xộc lên mũi làm sắc mặt của Phong Lăng không còn được tự nhiên nữa.

 

Cô đang định lùi về sau thì thấy eo mình đột nhiên bị siết lại. Cánh tay dài của Nam Hành vươn ra, trong nháy mắt giống như kìm sắt, khiến cô không thể trốn thoát.

 

“Lão đại, anh…”

 

Cô nhíu mày, đang định mở miệng thì người đàn ông trước mắt đang nhìn cô chằm chằm chợt đổ nhào, thân hình cao lớn cứ thế ngã trước người cô. Phong Lăng tưởng anh chỉ ôm một cái, nhất thời không kịp phòng bị thì đã bị đẩy về phía sau, ngã ra giường.

 

May mà chăn trên giường rất dày, cạnh giường cũng không có góc cạnh, nếu không Phong Lăng bị tên đàn ông cao gần một mét chín đè xuống như vậy thì dù không bị đè chết cũng sẽ bị cạnh giường làm eo bị thương.

 

Khoảnh khắc bị đè xuống chăn, bản năng phòng bị khiến người cô lập tức căng cứng, muốn đẩy mạnh người kia ra!

 

Nam Hành đè nặng lên người cô, Phong Lăng cảm thấy hẳn là anh đã điên rồi. Thế mà anh vẫn không đứng dậy, thậm chí còn ôm lấy eo cô, kéo cơ thể đang giãy giụa của cô vào lòng, giữ chặt lấy dưới thân mình, hoàn toàn không để lại chút kẽ hở nào, cứ thế đè chặt cô xuống.

 

“Lão đại, anh làm gì…” Phong Lăng giãy giụa nhưng không sao giãy ra được. Rõ ràng cô vẫn cảm giác được giữa anh và cô chỉ cách nhau hai lớp quần áo, vậy thì anh không thể nào không cảm nhận được thứ trong quần áo của cô…

 

“Ngoan ngoãn một chút, đừng cử động.” Khi anh mở miệng, giọng điệu ngang ngược nghe rất ngứa đòn. Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cô, tuy rằng không khó ngửi nhưng đối với Phong Lăng mà nói thì đó chính là một tín hiệu nguy hiểm.

 

Cô chợt dùng lực rút tay khỏi sự giam cầm của anh, rồi lại thừa dịp anh say nên chỉ có thể dùng sức lực chứ không sử dụng chiêu thức mà co chân lại, muốn đá văng anh ra. Nhưng người đàn ông đang đè trên người cô nhận ra động tác chân của cô nên co đùi lại, kẹp chặt rồi ép hai cái chân không ngoan ngoãn của cô xuống bắp đùi mình, đồng thời anh ôm lấy eo cô, cúi đầu dụi vào hõm cổ cô, hít vào mùi hương sữa tắm dễ chịu trên người cô, giọng nói gằn xuống, khàn khàn nói: “Phong Lăng, tôi cảnh cáo cậu một lần nữa, đừng có động đậy, hử? Để ông đây ôm một lúc! Nếu không bây giờ tôi sẽ “xử” cậu đấy!”

 

Ôm cái em gái anh ấy mà ôm!

 

Phong Lăng cuống quít, đưa tay lên muốn đánh anh, nhưng anh lại càng nhanh hơn, đưa tay ngăn cản rồi lại trở tay, ấn tay cô về phía đỉnh đầu. Khi Phong Lăng lại muốn phản kháng thì anh cúi đầu cắn mạnh lên cằm cô. Phong Lăng bị đau nhưng không hề nhíu mày, chỉ là ánh mắt của cô càng thêm lạnh lẽo. Cô nhấc chân lên một lần nữa nhưng lại bị Nam Hành giữ chặt.

 

Mỗi một nơi trên người đều bị người đàn ông cao lớn này khống chế, Phong Lăng chỉ có thể nằm im, không thể giãy giụa được. Cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông rõ ràng đang không đủ tỉnh táo này bằng ánh mắt không thể tin nổi, nhìn chằm chằm con ngươi thâm thúy, đen đến giống như có thể hút đi linh hồn của người ta kia mà giận dữ nói: “Lão đại, anh tỉnh táo lại đi! Chúng ta đều là đàn ông! Anh đừng có làm loạn!”

 

Khi nghe thấy cô luôn miệng nói bọn họ là đàn ông thì đôi mắt mông lung nặng nề của anh chợt nhìn tới khuôn ngực vì tức giận mà không ngừng phập phồng của cô.

 

Tuy quần áo trên người Phong Lăng là đồng phục chiến đấu rộng rãi, nhưng bị anh đè nghiến như vậy thì đã dán sát vào người, mơ hồ lộ ra đường nét ngực của cô.

 

Anh nheo mắt, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, còn cô thì cứng đờ mặt vì ánh mắt này của anh: “Đây là cái gì?”

 

Cô còn chưa kịp lên tiếng thì tay của anh đã không hề khách sáo, cứ thế bóp lấy. Người cô run lên, cách lớp quần áo mà cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của lòng bàn tay anh dán ở nơi đó. Cô đờ mắt ra nhìn anh, rồi lại thấy anh từ từ nheo hai mắt lại, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt thâm thúy, vô cùng nguy hiểm.

 

“Con gái?”

 

“Không phải…”

 

Cô còn chưa nói hết lời thì bàn tay của Nam Hành cứ thế xoa bóp cách lớp quần áo, giống như anh không tin tưởng cái cảm giác này cho lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK