Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1367:

 

Bảo đám người Tam Bàn đi ra ngoài bắt cá cũng là vì cô muốn yên tĩnh một chút. Bảy thằng đàn ông ngồi với nhau rảnh đến nỗi không thể rảnh hơn nửa, còn ồn ào, lảm nhảm hơn cả một đám con gái tụ lại, nói không ngớt miệng.

 

Cộng thêm thường ngày mọi người quen với việc bận rộn tập luyện, bây giờ, họ lại đột nhiên không cần luyện tập nữa, ngày nào cũng phải nghĩ đến chuyện ăn ở thế nào cho thoải mái, riêng chuyện này thôi cũng đủ loạn như một nồi cháo rồi.

 

Cô thà làm hậu cần ở đây một mình, nghiên cứu sao cho mọi người ăn ngon, ở thoái mái, còn hơn là ngồi nghe bọn họ ồn ào, láo nháo.

 

Phong Lăng đột nhiên đi thẳng vào trong tìm dụng cụ, lấy ra một cái xẻng chắc chắn, vạch một không gian hình vuông khoảng hai mươi mét vuông lên mặt đất phía đối diện của lều, sau đó lại xúc đống tuyết phía trêи đi, rồi Phong Lăng dùng phần khá sắc bén ở đầu xẻng nện mạnh xuống nền băng.

 

Lệ Nam Hành nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy một mình Phong Lăng đang vùi đầu cực khổ làm lụng ở đằng kia, tiếp đó, anh lại thấy cô đứng đập cả nửa ngày cũng chỉ mới tạo ra được vài dấu vết màu trắng ở trêи mặt băng.

 

Người đàn ông nhìn một lát rồi chắp tay sau lưng, dùng tư thế này đi một vòng quanh người Phong Lăng, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh nhìn cô vẫn miệt mài, không từ bỏ việc phá băng: “Có biết giờ cậu giống cái gì không?”

 

Phong Lăng nghe ra được sự chế giễu trong câu nói của anh, không thèm quan tâm, tiếp tục cúi đầu tiếp tục phá băng, vừa làm việc vừa nói: “Với loại băng lâu năm ở trêи núi tuyết như này, tạm chưa nói đến nó có dày hay không, nhưng chắc chắn là vô cùng cứng, không thể dễ dàng đập vỡ nó ngay được. Lão đại, phiền anh tránh qua một bên, tránh cho mỗi lần tôi dùng lực vung xẻng lại trúng vào mặt anh.” Truyenfull ăn cắp.

 

Lệ Nam Hành nhìn dáng vẻ chăm chỉ làm việc của cô, ánh mắt lạnh lùng dần dần được thay thế bằng ý cười: “Giống con gấu với tứ chi không cân đối.”

 

Phong Lăng ngừng tay, quay ngoắt lại nhìn về phía anh. Bởi vì chiếc mũ trêи đầu quá rộng nên che mất một nửa khuôn mặt cô, nhất thời cô không nhìn thấy được ý cười lóe lên trong mắt Lệ Nam Hành. Cô giật mạnh cái mũ xuống, nhìn gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của anh: “Chiếc áo chống rét này quá rộng, vốn chẳng phải để tôi mặc! Khó khăn lắm tôi mới mặc nó đi lại bình thường được! Lão đại, nếu như anh đến chỉ để cười nhạo người khác thì mời anh về lều nghỉ ngơi đi, đừng có ở đây cản trở tôi.”

 

Lệ Nam Hành cười nhạt, giành lấy chiếc xẻng từ trong tay cô, hất cằm chỉ về phía chiếc xe địa hình mà bọn họ lái đến đây đang đậu cách đấy không xa: “Không phải trêи xe có muối mà căn cứ chuẩn bị cho các cậu sao?”

 

Động tác của Phong Lăng ngừng lại, nhìn chiếc xẻng bị anh giành mất, rồi lại ngước mắt nhìn gương mặt không hề bị đỏ lên vì bị gió lạnh nơi này tạt vào, dáng vẻ anh vẫn giống như lúc anh mới đến đây. Cô không hiểu, hỏi: “Chỗ muối đó không phải là gia vị chuẩn bị cho bọn tôi ăn sao?”

 

“Gia vị mà nguyên muối mất nửa thùng xe? Không sợ mặn chết à?”

 

“…”

 

“… Vậy để làm gì?”

 

Lệ Nam Hành cắm chiếc xẻng xuống đất, tay chống lên cán, nhìn cô: “Phong Lăng, cậu gia nhập căn cứ từ năm mười ba tuổi đến bây giờ, căn cứ đã dạy cả môn văn hóa và huấn luyện ngoài thực địa theo đúng quy định, mà giờ kiến thức cậu học được bay đi đâu hết rồi?”

 

Phong Lăng rất bình tĩnh trả lời lại anh: “Huấn luyện dã ngoại không hề bao gồm địa hình núi tuyết và sông băng như này.”

 

Đôi lông mày anh tuấn của Lệ Nam Hành hơi nhướng lên: “Vậy cậu chạy đi lấy muối lại đây, rải lên mặt băng, tôi sẽ đích thân làm mẫu cho cậu.”

 

“…”

 

“Đừng lề mề nữa, đi nhanh.” Lệ Nam Hành thấy vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của cô, vội đưa mắt thúc giục.

 

Phong Lăng không còn cách nào nên đành quay người, đi lấy muối ở trêи xe. Sau khi cô đi tới đi lui để lấy hơn mười bao muối tới, Lệ Nam Hành vẫn nói không đủ, bảo cô đi lấy thêm nên cô lại đi tiếp. Sau đó anh bảo cô mở hết mấy bao muối, rải lên mặt đất, cô làm theo lời anh, rắc muối lên mặt đất.

 

Nhìn mặt đất đầy muối và người đàn ông vẫn luôn chỉ đứng đó nhìn mình rải muối, Phong Lăng đứng sang bên cạnh, anh không động đậy, cô cũng đứng im.

 

Lúc này đang là hơn một giờ chiều, xem như là thời gian hiếm hoi có thể nhìn thấy được mặt trời ở trêи ngọn núi tuyết này, nhưng nhiệt độ cao nhất cũng chỉ có thể tăng lên được vài ba độ. Ở cái nơi lạnh khủng khϊế͙p͙ âm ba mươi, bốn mươi độ, thậm chí còn có thể thấp hơn như ở đây thì cô chẳng thể cảm nhận được chút ấm áp nào cả.

 

Tuy nhiên, số muối trêи mặt đất lại dần dần hòa vào trong tuyết, cho đến khi nhìn thấy lớp tuyết có dấu hiệu từ từ tan ra, vẻ mặt Phong Lăng mới hơi biến đổi.

 

Lệ Nam Hành thấy lớp tuyết trêи mặt đất đã tan, mới ném cây xẻng cho cô, đôi chân dài bước về phía chiếc lều một mình Phong Lăng ở. Trước khi vào trong, anh không quay đầu nói: “Sau một tiếng nữa hãy đục tiếp lớp băng phía dưới, giờ thì chờ đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK