Mục lục
Truyện Yêu một người nợ một đời - Tác giả: Lạc Xoong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Mộng Nhiên giữa chặt kính râm kính râm đeo trên mặt, ngón tay run rẩy, cố gắng nén cảm xúc, quay đầu nhìn lên sân khấu, nghiến răng kèn kẹt. Bỗng dưng cô ta tháo kính râm xuống, đối mặt với truyền thông và hai người trên sân khấu, cả giận nói: “Dù là tôi làm đấy thì sao? Hạ Mộc Ngôn vốn dĩ không phải con ruột của ba tôi, chị ta có tư cách gì mà thừa kế tài sản của Hạ thị? Con gái ruột của nhà họ Hạ như tôi đây mà phải bị đuổi ra ngoài vì sự tồn tại của cô ta ư? Đã vậy ba tôi còn nói rõ với tôi rằng, tôi sẽ không nhận được một cắc nào từ nhà họ Hạ, dựa vào đâu chứ? Một đứa con rơi ngay cả ba ruột mình là ai cũng không biết như chị ta, chị ta dựa vào đâu chứ?”

 

Nhưng, đối mặt với sự căm phẫn lên án của Hạ Mộng Nhiên, ống kính của các phóng viên vẫn chĩa vào cô ta. Lục Cẩn Phàm nhìn sắc mặt sợ hãi nhưng cố gắng giữ bình tĩnh của cô ta từ khoảng cách hơn trăm mét, hững hờ lên tiếng: “Cô Hai Hạ, nếu tôi là cô, tôi sẽ thẳng thắn thừa nhận với truyền thông về những hành động đã khiến ba ruột của cô thất vọng về cô trong nhiều năm qua. Ông ấy thà giao toàn bộ gia sản cho đứa con gái nuôi trị giá chục tỷ cũng không muốn giao cho đứa con ruột bại hoại như cô…”

 

Sắc mặt của Hạ Mộng Nhiên càng lúc càng trắng bệch, đồng tử cũng không ngừng co lại. Người đàn ông lại cười lạnh: “Ít ra, dù cô có dùng cách thất đức này để hủy hoại thanh danh của Hạ Mộc Ngôn, thì người hiểu rõ hai chị em cô nhất vẫn là Chủ tịch Hạ, vậy nên quyền thừa kế của Hạ thị sẽ không đến tay cô.”

 

Từ lúc Hạ Mộng Nhiên bắt đầu bị vạch trần và bị các phóng viên bao vây thì Hạ Mộc Ngôn vẫn không lên tiếng, cứ như cô chẳng liên quan gì đến buổi họp báo này vậy.

 

Hạ Mộng Nhiên nhìn thấy những cái máy quay liên tục chĩa vào mình, bèn tức giận giơ tay đẩy ra. Phóng viên đứng gần cô ta nhất nghiêm mặt nói: “Cô Hai Hạ, mấy cái máy quay này của chúng tôi không rẻ đâu, làm hỏng là cô chuẩn bị đền máy mới cho chúng tôi đấy.”

 

Phóng viên vừa nói vừa cố ý đưa micro đến miệng Hạ Mộng Nhiên: “Đừng trừng mắt nhìn chúng tôi như thế, nếu cô đã vu oan cho chị mình thông qua phương tiện truyền thông, bây giờ bị truyền thông bao vây chẳng lẽ không phải là chuyện dĩ nhiên sao?”

 

Khả năng quấy rầy người khác của phóng viên vốn đã rất lợi hại, giờ phút này lại càng vì chân tướng rõ ràng mà muốn trả thù, vây chặt lấy Hạ Mộng Nhiên.

 

Từ đầu đến cuối Hạ Mộc Ngôn không nói một lời, chỉ lạnh nhạt nhìn về hướng kia với vẻ mặt mỉa mai.

 

Một giây sau, Hạ Mộng Nhiên lại đẩy mạnh micro ra, cau có giật lấy micro định đập thẳng vào mấy cái máy quay kia: “Hỏng thì hỏng, tôi vẫn chưa đến mức ngay cả mấy cái máy quay cũng không đền nổi.”

 

Nhưng, thay vì nói cô ta muốn đập máy quay, chi bằng nói cô ta muốn tiêu hủy những chứng cứ trong ngày hôm nay.

 

Ngay lúc Hạ Mộng Nhiên định bỏ đi, Hạ Mộc Ngôn ở phía trước lại bình tĩnh nói: “Nếu cần, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phối hợp quay lại lần nữa.”

 

Nghe thấy câu này của Hạ Mộc Ngôn, động tác vung tay của Hạ Mộng Nhiên liền khựng lại.

 

Những tấm ảnh gốc kia đều nằm trong tay Lục Cẩn Phàm, dù hôm nay những cái máy quay trong hội trường này đều bị đập hết, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại lần nữa.

 

Hạ Mộng Nhiên tức đến đỏ mắt, đảo mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn vẫn ngồi trên ghế sofa trên sân khấu, một tay chống cằm nhìn về phía này, nhưng vẻ mặt lại vô cùng tẻ nhạt.

 

“Nếu cô Hai Hạ không hài lòng với buổi họp báo hôm nay, chi bằng cô quay đoạn tiếp theo đi, tôi cho cô cơ hội cuối cùng để chính thức giải thích cho rõ về những tấm ảnh đã qua chỉnh sửa đủ để đánh lừa dư luận và mục đích thật sự của cô.” Bất cứ ai cũng cảm nhận được sự rét lạnh xâm nhập vào xương cốt trong giọng điệu lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm.

 

Tình huống ở trước phòng đa phương tiện hiện giờ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Bởi vì lời nói của Lục Cẩn Phàm mà những người kia càng lúc càng tới gần Hạ Mộng Nhiên, một mực yêu cầu cô ta nói rõ mục đích và suy nghĩ của mình khi làm như vậy.

 

Còn có thể có mục đích gì chứ? Rất nhiều thứ đã biến thành lý do rõ rành rành dưới sự thúc đẩy của Lục Cẩn Phàm. Giờ phút này, những người xem buổi họp báo qua mạng cũng đang mắng chửi Hạ Mộng Nhiên.

 

Trên gương mặt Hạ Mộng Nhiên là màu sắc trắng bệch, cùng sự hoảng loạn mà Hạ Mộc Ngôn chưa từng thấy.

 

Dường như đã hoảng loạn đến tột độ, lại bị những người này dồn đến đường cùng, cô ta muốn nổi giận mà không dám, gần như không kiềm chế nổi bờ vai run rẩy.

 

Cô ta cố sức nắm chặt lấy tay mình, suýt không giữ được sự tỉnh táo: “Một người đáng lẽ không nên mang họ Hạ sắp cướp đi gia sản của Hạ thị chúng tôi, tôi không cam lòng nên cố gắng làm gì đó để đấu tranh cho lợi ích của riêng mình mà thôi. Chuyện đã đến nước này, tôi không còn gì để nói.”

 

Lúc này Hạ Mộng Nhiên chẳng màng đến điều gì, chỉ cúi đầu muốn xông ra khỏi đám đông. Kết quả, khó khăn lắm cô ta mới đẩy được mấy người tránh ra, đang định chạy ra thì lại bỗng thấy Hạ Hoằng Văn đang đứng ở ngoài cửa đằng sau đám đông. Hạ Mộng Nhiên khựng lại.

 

Đối mặt với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép và cực kỳ tức giận của Hạ Hoằng Văn, Hạ Mộng Nhiên cất giọng the thé: “Ngay cả ba mà bọn họ cũng mời tới rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK