Ba người đi cùng cô?
Vậy há chẳng phải là cô dẫn theo ba phiền toái à?
Nhiếp Nhiên cau mày lại, hiển nhiên là không muốn đồng ý.
Lý Tông Dũng giải thích: “Hai người bọn họ, một người đã từng kề vai chiến đấu với cô, một người là lính mũi nhọn lớp 1, còn một người chính là sĩ quan huấn luyện cũ của cô, có ba người bọn họ đi cùng, tôi tương đối yên tâm.”
Yên tâm?
Nhiếp Nhiên không hiểu, ông ta đang nghi ngờ năng lực của mình sao?
Lý Tông Dũng thấy cô không vui thì thấp giọng, nói chỉ đủ để hai người nghe được: “Cô quá tự phụ, lúc gặp phải chuyện sẽ không từ một thủ đoạn nào, thậm chí không tiếc khiến mình thương tích khắp người. Nếu như tên nhóc kia biết tôi ném cô vào chỗ nguy hiểm như vậy, cậu ta sẽ lật tung đơn vị dự bị lên. Một mình Lý Kiêu không áp chế được cô, nhưng tôi nghĩ thêm hai người nữa sẽ có thể áp chế được.”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên tối sầm lại.
Thì ra không phải giúp cô, mà là đi giám sát cô.
Con cáo già này!
Nhưng đúng lúc này, Lâm Hoài lại đột nhiên nói: “Tôi không đồng ý!” Anh ta đi tới trước mặt Nhiếp Thành Thắng, nói dõng dạc: “Sư đoàn trưởng, lần này là lỗi của tôi mới khiến binh lính Quân khu 2 mất liên lạc, cho nên tôi muốn tôi và lớp 2 đi cứu bọn họ!”
Nhiếp Thành Thắng nặng nề nói: “Không sai! Lần này mất liên lạc là do chúng ta làm không tốt, nên do chúng ta tự giải quyết, tạm thời chưa phiền đến đơn vị dự bị. Nhưng trước lúc này...” Ông ta dừng một chút, chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Nhiên, “Có phải hai người nên giải thích với tôi không?”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, chỉ cảm thấy hình như có điều không ổn.
Lâm Hoài lớn tiếng nói: “Sư đoàn trưởng, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi,! Là tôi không tính chính xác được hướng gió và thời tiết, khiến binh lính Quân khu 2 bị lạc phương hướng, tiến vào góc chết, khiến thiết bị xảy ra vấn đề.”