Hoắc Hoành hiểu được câu nói của cô, trong lòng sợ hãi, nhìn cô thật sâu, trong đôi mắt đẹp đẽ kia hằn in ảnh ngược góc nghiêng gương mặt cô.
Nhiếp Nhiên thấy anh vẫn không chịu nói gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, tưởng trong lòng anh đang vô cùng hối hận nên lại lên tiếng an ủi: “Không phải áy náy đâu, chẳng phải lúc trước tôi cũng nổ súng với anh rồi sao, chúng ta hòa nhau.”
Nói xong, cô còn vỗ vỗ vai anh, thể hiện sự an ủi.
Lời nói và hành động của cô khiến Hoắc Hoành không nhịn được đành cười bất lực, Nhiếp Nhiên biết tâm trạng của anh đã bình tĩnh trở lại.
Thật sự là phiền não, rõ ràng người bị thương là cô, sao cuối cùng lại phải đi an ủi kẻ gây án chứ?
Cô nghĩ tới đây, nhất thời lại không vui vẻ gì nổi, trừng mắt với anh.
Hoắc Hoành đã bình ổn trở lại, nhận được ánh mắt đó của cô, lúc này mới quay về chuyện chính, giải thích: “Cát Nghĩa cứ không chịu đưa ra mạng lưới quan hệ của ông ta nên tôi đã tráo toàn bộ số hàng của Đường Lôi Hổ để ép ông ta rút ngắn thời gian.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Gần giống với những gì tôi nghĩ.”
Mấy ngày nay, cô nằm trên giường nghĩ về ý nghĩa phát súng của Hoắc Hoành và nguyên nhân của sự biến mất kỳ quặc của chỗ hàng thật kia.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả năng này là lớn nhất.
Thời gian Hoắc Hoành ở đây quá dài, không có thời gian rảnh để để ý Hoắc thị bên kia, sẽ rất dễ bị Hoắc Chử lợi dụng sơ hở.
Vậy nên rất có thể anh làm vậy để ép Cát Nghĩa rút ngắn thời gian.
“Còn một điểm nữa, Cát Nghĩa cũng từng lén tráo hàng, ngay sau khi chúng ta tình cờ gặp ở Trung tâm thương mại, tôi nghĩ chắc ông ta nghĩ mượn lý do này để thử xem giữa em và tôi có mờ ám gì không.”
Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc nhướng mày, thì ra Cát Nghĩa nói như vậy là để thử xem khi Hoắc Hoành phát hiện ra hàng giả thì sẽ tỏ thái độ thế nào với mình, từ đó biết được giữa hai người có quan hệ gì không.
Mất nhiều công sức, còn suýt chút nữa đắc tội Hoắc Hoành chỉ để thử điều này?
Hoắc Hoành ngồi ghế lái như nhìn ra sự thắc mắc của cô, giải thích: “Ông ta sợ em lâm trận phản chiến, nghiêng về phía tôi, một mình ăn hết chỗ hàng của ông ta nên mới làm thế để thử em.”
Nhiếp Nhiên gật đầu như đã suy nghĩ, “Cũng đúng, đây chẳng phải lần đầu tiên anh dùng thủ đoạn đen ăn đen, lão ta phòng anh cũng là đương nhiên.”
Hoắc Hoành cười, không bàn nhiều về việc đen ăn đen mà chỉ nói: “Tóm lại lần này phải nhanh chóng lấy được mạng lưới quan hệ của các nhân vật liên quan với Cát Nghĩa.”
“Anh muốn mạng lưới quan hệ của ông ta làm gì?” Sau đó lại nghĩ tới một câu hỏi đã bủa vây trong lòng cô lâu rồi: “Còn nữa, nhiệm vụ lần này của tôi là tìm ra người mua lớn nhất phía sau Cát Nghĩa, cũng tức là phải tóm ra được anh, anh chắc chắn muốn làm như vậy sao?”
“Tôi đã từng nói chuyện với tiểu đoàn trưởng của em về nhiệm vụ liên quan tới Cát Nghĩa.” Hoắc Hoành như sớm đã chuẩn bị đáp án rồi.
“Là sao?”
“Vốn dĩ hợp đồng này là Hoắc Chử làm, tôi không hề biết sự tình nên bọn em làm gì cũng không ảnh hưởng tới tôi, thậm chí còn có thể khiến Hoắc Khải Lãng càng tin tưởng tôi hơn. Nhưng bây giờ thì không được, bây giờ tôi đang phải lo vụ này, tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà Hoắc Khải Lãng giao cho, vì thế tôi không thể lộ ra ngoài, nên nhiệm vụ của bọn em đổi thành chỉ cần bắt Cát Nghĩa và những người hợp tác với lão là được rồi.”
Nghe xong một loạt giải thích của anh, Nhiếp Nhiên cảm thấy lại có gì đó xoẹt qua trong đầu, đột nhiên cô ngẩng mạnh đầu lên hỏi: “Anh nói chuyện vốn dĩ là Hoắc Chử làm sao?”
“Đúng.”
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, “Vậy Thiên Dạ làm gián điệp cũng là anh bày mưu tính kế ư?”