Tuy nói Hoắc Hoành không nhận ra cô, cũng không điều tra ra gì, nhưng cũng tuyệt đối không thể tin tưởng, nếu anh ta xảy ra chuyện gì, cô rất dễ bị đưa vào danh sách tình nghi
Mà quan trọng nhất là, lúc trước ở trên máy bay, cô đã nghe được bọn họ nói rằng hôm nay rất có thể sẽ có giao dịch gì đó
Cho nên, dù là ai bị ám sát thì giao dịch ấy sẽ bị ngừng ngay!
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Nghĩ tới đây, cô quyết định phải ngăn cảnh hành động của sát thủ kia lại
Nhiếp Nhiên mở cửa sổ kia ra, sau đó thoải mái nhảy ra ngoài.
Cô vừa nhanh chóng đi về sảnh lớn tổ chức tiệc vừa gỡ làn váy bị buộc của mình ra, hơn nữa còn sửa sang lại cho phẳng phiu.
Cô còn chưa vào sảnh lớn thì sau lưng đã vang lên một giọng cứng rắn và lạnh lùng, “Cô đi đâu thế?”
Cô khựng chân lại.
“Cô Diệp không ở trong sảnh, chạy ra đây làm gì?” Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần
Sau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng gọi “cô Diệp” thì trái tim mới thả lỏng ra, cô bày ra vẻ như kích động vì sống sót sau tai nạn, quay đầu nhìn A Hổ đang đi lại gần phía mình
“Trợ lý A Hổ, may quá, gặp được anh, chỗ này rộng quá, tôi..
tôi muốn đi toilet, kết quả lại không tìm được đường về, nên lạc đường.” A Hổ tất nhiên không dễ bị lừa thế, hừ lạnh một tiếng, “Ở đây nhiều người phục vụ như vậy, cô cứ tùy tiện tìm ai đó dẫn cô về là được rồi, sao có thể lạc đường được chứ?” Nhiếp Nhiên cụp mắt, hai tay túm chặt góc áo, dáng vẻ như khó nói, “Tôi..
tôi không dám..
Bọn họ thấy tôi mặc như vậy thì chỉ muốn đuổi tôi đi.”
“.” A Hổ quan sát cô một lượt
Được rồi, lý do đúng đắn như thế, anh ta chẳng còn lời nào để nói nữa.
“Được rồi, mau theo tôi vào.” A Hổ lười lãng phí thời gian với cô, xoay người đi về phía sảnh lớn
Nhiếp Nhiên gật đầu, bước theo sau lưng A Hổ, xuyên qua sảnh lớn tổ chức tiệc, vào thang máy đi thẳng lên tầng hai.
Thang máy vừa mở ra, phát hiện tầng bên trên chỉ có một phòng, A Hổ cung kính gõ cửa, dẫn theo Nhiếp Nhiên tiến vào.
“Diệp Lan?” Vừa mới bước vào một giọng nói đầy kinh ngạc đã vang lên.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Vệ Vi búi tóc, mặc váy đen cúp ngực, đang đứng bên cạnh Lưu Chấn
Mà Hoắc Hoành và Roth thì ngồi ở phía đối diện.
Xem ra tình báo của Lệ Xuyên Lâm rất chính xác, Lưu Chấn và Hoắc Hoành đúng là có cấu kết với nhau để làm việc xấu, không chỉ thế, người được coi là kẻ thứ ba kia chắc hẳn chính là ngài Roth đây rồi.
Cô nhanh chóng liếc nhìn một vòng xung quanh, sau đó mới cung kính chào một tiếng, “Chào thư ký Vệ.” Vệ Vi thấy cô ăn mặc như quỷ xuất hiện trong buổi tiệc tối hoa lệ này thì không khỏi cau mày, mở miệng khiển trách theo bản năng: “Sao cô lại ở đây hả?”
Hoắc Hoành thấy khẩu khi cô ta không tốt thì đôi mày kiếm hơi nhíu vào, sau đó không đợi Nhiếp Nhiên mở miệng đã nói: “Xin lỗi, lúc tôi đang chọn đồ thì đột nhiên nhớ ra hôm nay có một bữa tiệc, trong lúc nhất thời không tìm thấy bạn cặp nên mới tìm trợ lý Diệp, thư ký Vệ sẽ không trách chứ?”
Sắc mặt anh cực kỳ hiền lành, nói năng lại bình dị, gần gũi
Ở thành phố A, có ai mà không biết Hoắc Nhị thiểu luôn ôn hòa, nói chuyện gần gũi, thân thiết với bên ngoài, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh ta không biết tức giận
Hễ càng cười như gió xuân ấm áp thì lại càng phải để ý.
Thế nên, Lưu Chấn lập tức liếc xéo làm cho Vệ Vi sợ đến mức run lên, liên tục xua tay, “Không không không, ngài Hoắc tìm Diệp Lan làm bạn cặp, sao tôi phải để ý chứ?” Hoắc Hoành như không thấy sắc mặt đã bị dọa đến mức tái nhợt của Về Vi, vẫn cười khẽ, “Thư ký Vệ không để ý tới sự lỗ mãng của tôi, vậy là tốt rồi.” Lưu Chấn nhìn phản ứng của Hoắc Hoành thì kinh ngạc trong lòng, cẩn thận quan sát một chút Nhiếp Nhiên đang đứng ở sau lưng anh
Nhiếp Nhiên cảm nhận được ánh mắt quan sát của Lưu Chấn thì càng cúi đầu xuống thấp hơn.
“Cốc cốc cốc.” Đột nhiên, tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ
Cửa được mở ra
“Tôi mang rượu tới.” Một người phục vụ đẩy bàn ăn, đứng ở cửa nói
Nhiếp Nhiên nhìn về phía người nói, vừa liếc mắt, đồng tử đã lập tức co rút mạnh.