Vừa đi vào, Hoắc Hoành đã nhìn thấy mọi người ngồi rất nghiêm chỉnh, anh lơ đãng nhìn thoáng qua chiếc điều khiển tivi cách đó không xa, khóe miệng bỗng nhẹ nhàng nhếch lên
Ngay sau đó, anh sải bước đi vào và nói với người của lớp 6: “Lớp 6, buổi tối hôm nay sẽ kiểm tra sát hạch sinh tồn ngoài dã ngoại, hai mươi phút sau tất cả mọi người vũ trang đầy đủ, tập hợp ở sau núi.” Câu nói này như một quả bom nổ bùm làm cho tất cả mọi người trong lớp 6 đều ngây ra
Hoắc Hoành thấy bọn họ không có phản ứng, bèn lạnh lùng nhắc nhở: “Còn mười chín phút.” Trong nháy mắt, cả đám lấy lại tinh thần chạy như bay về phòng ngủ
Chỉ có Nhiếp Nhiên lúc đi đến trước mặt Hoắc Hoành thì dừng bước
Cô hạ thấp giọng xuống: “Chuyện của nhà họ Trần là do anh làm.” Hoắc Hoành thản nhiên gật đầu: “Ừ.”
“Tôi đã nói rồi, ai làm người nấy chịu.” Nhiếp Nhiên khép mắt, khí thế thoáng biến đổi
“Vậy em nói cho tôi biết, nếu như không có tôi nhúng tay vào thì em định sẽ làm thế nào? Rời đi à? Đừng quên em đã hẹn với tiểu đoàn trưởng một năm, không phải em muốn mượn cơ hội này để nuốt lời đấy chứ?” Hoắc Hoành như nhìn thấu cô, câu nói sau cùng của anh đẩy thâm ý
Đúng là cô có ý định rời đi thật
Nhưng cơ hội này là do Hoắc Hoành tự đưa tới cho cô, vì sao cô không thể tương kế tựu kế: Cái tên khốn này, toàn làm hỏng chuyện của cô!
“Tôi sẽ không nhận ơn của anh.” Biểu cảm trên gương mặt Hoắc Hoành không thay đổi, nhưng bên trong giọng nói đè thấp xuống lại có phần vui vẻ, “Như thể không hay lắm đâu, em phải biết rằng nhờ có tôi nhúng tay vào mà em mới không trở thành người thất hứa, em không cảm ơn tôi thì thôi, sao lại còn phủ nhận hết những gì tôi làm?”
“Hơn nữa, với thương thế của Trần Duyệt và năng lực của nhà họ Trần, bọn họ không thể nào để em chỉ rời đi đơn giản như vậy thôi đâu
Tôi tin rằng khi em nhìn thấy tin tức trên tivi thì hẳn là đã hiểu điều ấy rồi.” Sắc mặt Nhiếp Nhiên hơi thay đổi
Hoàn toàn chính xác, với năng lực của nhà họ Trần thì cô muốn thoát ra là chuyện khó
Nhưng cũng không có nghĩa là cô không thể thoát được nhé!
“Biện pháp của tôi bây giờ còn có thể để em bình yên vô sự, cho nên em nợ tôi một lần.” Hoắc Hoành nói thẳng
Nhiếp Nhiên cau mày, một lát sau hơi có ý thỏa hiệp, “..
Vậy anh muốn thế nào?”
Nghe được câu này, Hoắc Hoành mừng rơn
Xem ra thầy nói cái gì cũng đúng hết, cô nàng này thật sự không thích nợ ơn của người khác
Cuối cùng anh cũng đã tìm ra được điểm yếu của cô! Mặc dù trong lòng đang mừng như điển nhưng trên mặt Hoắc Hoành vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, anh nói: “Em tập trung vào việc hoàn thành nhiệm vụlần này đi, đừng có suy nghĩ lung tung nữa.” Anh nhìn vào đồng hồ, sau đó lên tiếng nhắc nhở: “Em còn có mười phút để chuẩn bị.”