Tên thuộc hạ ngồi trên ghế lái xoay nhanh vô lăng, nhanh chóng vượt qua.
Chiếc xe màu trắng bị hai chiếc xe đột ngột vượt qua như vậy, làm hại anh ta suýt nữa đâm vào chiếc xe khác, trong lòng lập tức không thoải mái.
Vì vậy, anh ta đổi đường, tăng nhanh tốc độ đi song song với chiếc xe vừa vượt qua. Sau đó anh ta hạ cửa kính xuống, tức giận mắng cái xe gần như dán sát vào xe mình, “Này! Mấy người có biết lái xe không hả! Chưa học luật giao thông à! Không biết chữ thì về học lại từ trong bụng mẹ đi! Mẹ kiếp!”
“Muốn điên thì tự điên đi, đừng có gây tai họa cho người khác được không hả!”
Tên thuộc hạ ngồi ở ghế phụ vốn không định so đo với anh ta, nhưng càng lúc đối phương càng mắng hăng say, thậm chí gần như còn định hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hắn, làm cho hắn không nhịn được.
“Mẹ kiếp đúng là cái đồ có mẹ sinh không có mẹ dưỡng! Vội cái sh*t, vội đi đầu thai à! Đám các người...”
Người kia vừa nói được một nửa, nửa còn lại còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã mắc nghẹn ở cổ họng. Vì anh ta thấy người đàn ông đối diện bị mình mắng hơn hai phút không lên tiếng nói một câu mà trực tiếp giơ súng qua cửa xe nhắm thẳng vào anh ta.
“Muốn thử mùi vị của đạn không?” Tên thuộc hạ ngồi ở ghế phụ giơ súng trong tay lên, lạnh lùng chế nhạo.
Người kia nghẹn nửa câu trong cổ họng, không lên không xuống được, sắc mặt căng đỏ lên. Cái tay đặt trên vô lăng bởi vì căng thẳng quá độ mà trơn trượt khiến xe xô thẳng vào cột đèn ven đường.
Chiếc xe phía sau vì hành động bất ngờ của anh ta mà phanh gấp, nhưng có mấy cái không kịp, trực tiếp xô vào thanh bảo hiểm của cái xe trước mặt.
Cả con đường lập tức vang lên tiếng xe va chạm cùng với tiếng mắng chửi của tài xế.
Con đường trong giờ cao điểm buổi sáng trong nháy mắt kẹt cứng.
Gã thuộc hạ nhìn qua kính chiếu hậu thấy đám người đang vây lại tấn công tên tài xế kia, lập tức cười lạnh, khi hắn chuyển tầm mắt nhìn chiếc xe trước mặt thì phát hiện chiếc xe kia nhân lúc rối loạn lại vượt lên phía trước một lần nữa.
“Mẹ kiếp, lại chạy rồi, mau đuổi theo cho tao!” Hắn chửi thề, ra lệnh cho gã bên cạnh.
Hai chiếc xe một trước một sau đuổi nhau trên đường.
Mỗi lần sắp bị đuổi kịp, trái tim vợ chồng bác sĩ Dương trong xe lại nhảy lên tận cổ họng nhưng lại không dám nói.
So với hai vợ chồng sợ hãi và bất an này, người ngồi trên ghế lái bình tĩnh hơn nhiều, lúc thì trốn tránh trong dòng xe cộ, lúc thì dùng cách mạo hiểm kích thích nhất tạt qua kẽ hở của hai chiếc xe khi sắp bị đuổi kịp.
Nhìn người kia không giống như là đang tránh, mà có cảm giác như đang trêu đùa đối phương.
Nhiều lần như vậy rồi, người trong chiếc xe phía sau ít nhiều cũng cảm thấy.
Chương 1449.2TỐC ĐỘ SINH TỬ - HY VỌNG LÀ MỘT SỰ NGẠC NHIÊN
“Mẹ kiếp! Tên này rõ ràng đang trêu ngươi chúng ta! Đuổi theo cho tao, dám ngang ngược như vậy, tao nhất định phải lấy đầu nó làm bóng đá!” Tên thuộc hạ ngồi trên ghế phụ tức giận húc khuỷu tay vào cửa xe.
Tên thuộc hạ bên cạnh khó xử nhíu mày. Bây giờ con đường phía sau đã tắc cứng, lại đang trong thời gian cao điểm, nói thật, muốn đối phó với chiếc xe trước mặt, trừ khi ép đối phương đến ngoại ô, nếu không ở trong khu phố xá sầm uất này, muốn bắt người thì không có cách nào.
Nhưng người kia không dám nói rõ, đặc biệt là lúc đại ca đang tức giận, hắn nói năng tùy tiện thì rất dễ tự chuốc lấy tai họa.
Vì vậy, hắn nắm chặt vô lăng, nhìn chằm chằm cái xe trước mặt, cố gắng hết sức có thể rút ngắn khoảng cách.
Hai chiếc xe không ngừng đuổi nhau trong dòng xe cộ.
Đến khi khó khăn lắm mới kết thúc đoạn đường này, sắp tới một cái ngã tư lớn, thoát khỏi cảnh chen chúc chật chội vừa rồi, người ngồi ở ghế lái thả lỏng ra, cuối cùng mới nói:
“Thuyền của hai người còn khoảng nửa tiếng nữa sẽ chạy, để có thể đuổi kịp, có thể hai người phải vất vả một chút, nếu như say xe thì cắn chặt răng nhịn cho tôi!”
Bác sĩ Dương ngồi ở phía sau yếu ớt hỏi, “Vậy... nếu như không nhịn được thì sao?”
“Không nhịn được thì tôi sẽ giao ông cho người phía sau, giữa chết và nhịn ông chọn một cái đi.”
Bà Dương thấy chồng mình hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, lập tức vỗ nhẹ lên vai ông ta ngăn lại.
Bác sĩ Dương lập tức nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Tôi nhịn, tôi nhất định cắn răng chịu đựng! Cậu lái đi.”
Sau khi lấy được câu trả lời khẳng định, chiếc xe chậm rãi tiến vào ngã tư.
Người ngồi ở phía trước hạ thấp vành mũ, sau đó nắm chặt vô lăng, yên tĩnh chờ đợi chiếc xe trước mặt chậm rãi chạy tới ngã tư.
Đuôi cái xe trước mặt còn chưa kịp rời khỏi đường đỗ xe, đã nghe thấy “ầm...” một tiếng, đột nhiên cái xe phía sau phát ra tiếng vang cực lớn.
Mọi người chưa kịp làm rõ là chuyện gì thì chiếc xe kia đã quẹo nhanh vào một con đường khác.
“Mau, mau bám theo!” Tên thuộc hạ luôn bám riết sau lưng thấy chiếc xe kia đột nhiên quay nhanh rời đi, vội vàng ra lệnh cho người bên cạnh.
Chương 1449.3TỐC ĐỘ SINH TỬ - HY VỌNG LÀ MỘT SỰ NGẠC NHIÊN
Hai chiếc xe cùng tiến vào một con đường.
Người trong chiếc xe trước mặt nhìn thấy trong kính chiếu hậu, chiếc xe quen thuộc kia lại xuất hiện một lần nữa thì khẽ cười, lập tức xoay vô lăng một cái, xe đi vào một con đường khác.
“Mau, bám sát cho tao! Ép chiếc xe kia đến vùng ngoại ô, đến nơi đó sẽ dễ xử lý.” Gã cầm đầu ngồi trên ghế phụ thúc giục giục.
“Rõ!” Người ngồi ghế lái lập tức đạp mạnh chân ga.
Trên con đường này số lượng xe không nhiều, lại là đường lớn, hai chiếc xe đi lại không còn tắc giống như vừa rồi nữa.
Tốc độ xe càng lúc càng tăng nhanh.
Hai vợ chồng bác sĩ Dương đã thắt dây an toàn, hai tay siết chặt dây an toàn trước ngực, sắc mặt tái nhợt nhìn phía trước. Miệng thì mím chặt thành một đường thẳng, sợ ngộ nhỡ nôn ra đây sẽ bị người phía trước đá xuống.
Xe lao nhanh trên đường.
Người ngồi ở phía trước thấy xe phía sau đã sắp vượt qua rồi, hơn nữa cố ý vòng qua bên trái xe, muốn chặn xe liền cười lạnh giễu cợt.
Muốn ép mình không thể lên cao tốc, sau đó ép tới ngoại ô để tiện nổ súng à?
Được rồi, vậy thì chơi một chút đi.
“Để bảo đảm hai người đến nơi đúng giờ, chặng đường tiếp theo hai người chịu khổ nhé.”
Hai vợ chồng bác sĩ Dương ngồi sau xe còn chưa kịp hiểu chịu khổ gì thì đã nghe thấy “ầm...” một tiếng, chân ga bị đạp mạnh, trong nháy mắt xe đã tăng tốc giống như một cái mũi tên rời cung.
“Mau, ép ra, nhất định không thể để cho cái xe trước mặt lên cao tốc!” Cái xe đuổi sát sau lưng cũng vội vàng đạp chân ga, lập tức đuổi theo.
Hai chiếc xe kéo theo tiếng ầm vang, bay nhanh trên đường.
Dần dần, không biết tại sao chiếc xe đi trước bắt đầu chậm lại dần, rồi đi song song với cái xe phía sau.
Bên phải hai chiếc xe thương vụ màu đen này còn có một chiếc xe tải cỡ lớn, đuôi chiếc xe này đang chặn lối ra khỏi cao tốc.
“Đáng chết!” Gã ngồi trên ghế phụ thấy chiếc xe tải bên cạnh đi song song với hai chiếc xe của bọn họ, tức giận chỉ muốn bắn nát óc tên tài xế ra.
Cứ thế này thì sẽ không có cách nào ép đối phương xuống cao tốc, hơn nữa vào cao tốc rồi đến khu phố xá sầm uất thì càng khó bắt được bọn họ.
Hắn cau mày, suy đi nghĩ lại, cuối cùng phân phó hai tên thuộc hạ sau lưng: “Nổ súng, trực tiếp bắn chết!”
“Rõ!”
Hai người sau lưng lập tức rút súng.
Vợ chồng bác sĩ Dương ở đối diện thấy chiếc xe bên cạnh đi song song với xe mình, trái tim gần như nhảy lên tận cổ họng. Có phải chỉ cần đối phương đạp chân ga một chút là sẽ có thể vượt qua đúng không? Vậy có phải bọn họ chết chắc rồi không?
Hai người vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, hoàn toàn không biết cái chết đã bắt đầu ập đến.
Chương 1449.4TỐC ĐỘ SINH TỬ - HY VỌNG LÀ MỘT SỰ NGẠC NHIÊN
“Không muốn bị bắn vỡ đầu thì ngồi xổm xuống cho tôi!” Đột nhiên giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trước làm cho bọn họ hoàn hồn lại. Họ nhìn ra ngoài thì thấy ngay hai tên thuộc hạ ngồi phía sau trong chiếc xe đối diện kia đã rút súng bên hông ra, nhắm vào bọn họ.
Bọn họ rùng mình, vội vàng cởi dây an toàn ra. Nhưng ai ngờ lúc cởi dây an toàn thì sự cố lại xuất hiện.
“Dây... dây an toàn bị... kẹt rồi...” Bác sĩ Dương sốt ruột nói.
“Kẹt rồi?” Người phía trước liếc nhìn qua gương chiếu hậu rồi hừ một tiếng, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên, “Vậy hai người chờ chết đi.”
Chờ... chờ chết?
Lần này hai vợ chồng cuống thật sự.
“Cậu tăng tốc độ là bọn chúng không thể nổ súng nữa!” Bà Dương bị dây an toàn thít chặt không có cách nào nhúc nhích, thứ vốn là cứu mạng lúc này biến thành trở ngại.
Bác sĩ Dương vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy, cậu mau tăng tốc đi!”
“Đáng chết! Đều tại ông, tự dưng buộc dây an toàn cái gì, giờ thì hay rồi chứ!”
“Trách tôi cái gì, tôi còn không phải là vì nghĩ cho sự an toàn của bà à?”
Hai người lại sắp cãi nhau, phía trước xe truyền đến một thông điệp lạnh lùng vô tình cuối cùng, “Cho hai người mười giây cởi ra, nếu không cứ đợi bị bắn chết đi.”
Vừa dứt lời, người đó lại dùng sức đạp mạnh chân ga, xoay vô lăng, chiếc xe lao nhanh ra ngoài.
Chiếc xe bên cạnh vốn định đợi đến đoạn đường không có camera sẽ nổ súng, không ngờ chiếc xe đối diện lại tăng tốc một lần nữa, lỡ mất dịp tốt trừ khử mục tiêu.
“Mau bám theo!” Người trên ghế phụ giục.
Hai vợ chồng bác sĩ Dương thấy chiếc xe ngoài cửa lại đuổi theo, cuống đến nỗi trong thời tiết tháng mười hai mà đổ đầy mồ hôi.
“Còn năm giây.”
Hai người sau lưng sắc mặt trắng bệch, tay run lên, không thể nào cởi dây an toàn ra được.
“Bốn giây.”
“Ba giây.”
“Hai giây.”
“Một giây.”
Vừa mới nói xong chữ “giây”, dây an toàn đã mở ra được.
Hai người vẫn đang trong trạng thái ngây ngẩn ngồi đần ra, nhưng còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy người phía trước ra lệnh, “Nằm xuống!”
Gần như theo phản ứng bản năng, hai người lập tức tụt xuống ghế.
Đạn gắn giảm thanh từ họng súng xuyên qua cửa kính, mang theo luồng gió dữ dội vạch qua đỉnh đầu bọn họ.
Một giây, chỉ kém một giây!
Nếu ban nãy không được nhắc nhở, bây giờ hai người bọn họ thật sự đã đi gặp Diêm Vương rồi.
“Chúng mày có mắt không thế, khoảng cách gần như vậy cũng bắn trượt! Ăn hại!”
Gã cầm đầu tức tối, chửi bới xong liền giơ súng nhắm vào cái người đang lái xe quấn kín mít đó.
Chỉ cần người này chết rồi thì không sợ vợ chồng bác sĩ Dương chạy nữa!
Mà người bị súng nhắm vào dường như không hề biết nguy hiểm đang tới, vẫn tiếp tục đạp chân ga, lái xe về phía trước.
“Chết đến nơi rồi còn không biết! Ha!” Tên kia gắn ống giảm thanh lên súng, nhếch mép cười lạnh lùng.
Hắn bóp mạnh ngón tay đặt trên cò súng.
Vù...
Đạn bắn ra ngoài.
Hắn ung dung cho là lần này nhất định có thể bắn trúng.
Ý cười ở khóe miệng còn chưa mở rộng, ai ngờ cảnh trước mắt khiến hắn lập tức cứng họng.
Chương 1449.5TỐC ĐỘ SINH TỬ - HY VỌNG LÀ MỘT SỰ NGẠC NHIÊN
Trong khoảnh khắc hắn bóp cò, chiếc xe đó đột nhiên xoay vô lăng, lúc sắp lên cao tốc lại mạo hiểm tạt qua đầu cái xe tải cớ lớn phía trước, ra khỏi đường cao tốc.
Viên đạn vốn nên găm vào đầu người thần bí ngồi trên ghế lái kia lại bắn vào thùng xe tải, phát ra tiếng vang nặng nề.
Chiếc xe kia không kịp phản ứng, theo chiếc xe tải kia tiến vào cao tốc.
“Ai bảo mày lên cao tốc!” Sắc mặt tên cầm đầu lập tức trở nên khó coi.
“Em... em không biết người kia sẽ rẽ...”
Hắn tưởng là người đó đi song song với xe tải là không muốn bị hất ra khỏi cao tốc. Nhưng ai có thể ngờ lúc sắp lên cao tốc, người kia lại đạp chân ga, dùng cách nguy hiểm như vậy vòng qua đầu xe tải để xuống cao tốc.
“Mau quay đầu, mau quay đầu lại!” Tên cầm đầu ra lệnh.
“Không được đại ca, trên cao tốc không thể quay đầu, chỉ có thể chờ xuống cao tốc rồi mới có thể tiếp tục đuổi theo.”
“Mẹ kiếp!” Tên cầm đầu tức tối đập cửa xe.
Vốn tưởng là sẽ có thể giải quyết nhanh chóng, không ngờ bọn chúng trốn được.
Lúc này vợ chồng bác sĩ Dương vẫn chưa hết hoảng hồn.
Cảnh vừa rồi thật sự dọa chết bọn họ.
Ban nãy, cái xe tải lớn đó gần như sắp đâm vào bọn họ, thậm chí họ còn nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm của chiếc xe kia.
Chiếc xe lao nhanh trên đường ngoại ô vắng vẻ. Cho dù không có chiếc xe phía sau đuổi theo, tốc độ của xe vẫn không giảm, thậm chí còn nhanh hơn.
Sau khi vòng một vòng con đường ngoài ngoại ô, chiếc xe tăng tốc đến bến tàu.
Khoảng mười lăm phút sau, xe dừng lại.
Vợ chồng bác sĩ Dương trải qua mấy vòng sinh tử đã quen với tốc độ xe dũng mãnh như vậy, cho nên lúc xuống xe, hai người tương đối bình tĩnh.
“Cảm... cảm ơn...” Trước khi đi bác sĩ Dương còn cảm ơn người thần bí không biết là nam hay nữ ở trong xe.
“Còn một phút nữa, không kịp tàu thì hai người cứ đợi bị người chém đứt chân tay ném xuống biển đi.” Người ngồi trên ghế lái vẫn nhìn về phía trước, lạnh lùng nhắc nhở.
Bà Dương lập tức kéo bác sĩ Dương chạy đến bến tàu, “Mau, đi thôi!”
Hai người vội vàng kiểm tra vé, đi vào trong khoang thuyền.
Tiếng còi tàu lập tức vang lên, khoảng nửa phút sau thì khởi động.
Người ngồi trên ghế lái nhìn con tàu chạy dần về phía trước, đến khi hoàn toàn biến mất ở trên mặt biển, lúc này mới khởi động xe nhanh chóng rời khỏi bến tàu.
Năm phút sau, một chiếc xe màu xám chạy đến.
Xe còn chưa dừng lại hẳn, tên cầm đầu đã chạy thẳng đến chỗ soát vé hỏi thăm, thông tin nhận được dĩ nhiên là chiếc thuyền kia đã đi rồi.
Bọn chúng đã muộn!
Hắn tức giận đạp bay cái thùng rác bên cạnh, “Mẹ kiếp!”
Đám thuộc hạ vội vàng hỏi: “Đại ca, bây giờ phải làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào nữa, mau gọi điện thoại cho chú Trần đi!”
“Vâng.”
Chương 1449.6TỐC ĐỘ SINH TỬ - HY VỌNG LÀ MỘT SỰ NGẠC NHIÊN
Chú Trần đang cùng Hoắc Khải Lãng đến công ty nhận được tin báo thì biến sắc, “Cái gì? Bị người khác cướp đi?”
Hoắc Khải Lãng đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh mở mắt ra, liếc nhìn chú Trần.
Chú Trần ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Khải Lãng trong kính chiếu hậu, hỏi người bên kia điện thoại: “Đang yên đang lành sao lại bị cướp đi?”
Người ở đầu kia điện thoại cũng rất tức giận, “Không biết, chúng tôi vừa định giải quyết thì người kia lái xe lao đến đưa hai người họ đi, vô cùng ngang ngược.”
Vô cùng ngang ngược?
Không biết tại sao chú Trần lại nghĩ tới một người, ông ta lập tức hỏi: “Có thấy rõ dáng vẻ người đó không?”
“Không, tên đó đội mũ và đeo khẩu trang, chúng tôi không thể phân biệt được.”
Chú Trần cau mày lại.
Mũ, khẩu trang?
Làm việc thận trọng như vậy, bóng người trong đầu ông ta càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Nhưng sau đó ông ta lại cảm thấy khả năng không lớn lắm.
“Vậy thân hình thì sao? Có vượt quá ghế ngồi không?”
Từ sau lần đó, muốn biết có phải là người kia hay không, chỉ cần hỏi thân hình là được.
“Không thấy rõ, đối phương lái xe rất giỏi, chúng tôi luôn không thể nào vượt qua.”
Không thấy rõ?
Lại không thấy rõ?
“Tra cho tôi, lập tức tra cho tôi!” Chú Trần tức giận ra lệnh cho người bên kia điện thoại, “Còn nữa, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hai vợ chồng bác sĩ Dương, sau khi tra được trực tiếp giải quyết!”
“Rõ!”
Chú Trần cúp điện thoại xong, vẻ mặt rất khó coi.
Người kia rốt cuộc có phải là Diệp Nhiễm không?
“Không bắt được người à?” Hoắc Khải Lãng ngồi ở phía sau trầm giọng hỏi.
Chú Trần cung kính gật đầu, “Đúng vậy, nhưng tôi sẽ bảo bọn họ lập tức giải quyết lúc bác sĩ Dương xuống thuyền.”
Hoắc Khải Lãng hờ hững ừ một tiếng, có vẻ không quá để ý đến việc bác sĩ Dương đi hay ở, hỏi ngược lại một câu, “Tra được nguyên nhân bác sĩ Dương rời đi chưa?”
Chú Trần hơi quay người lại, nhìn Hoắc Khải Lãng, cúi đầu trả lời: “A Lạc nói hôm qua sau khi cậu ta đưa bác sĩ Dương đến nhà thì không thấy có gì khác thường. Nhưng trước khi đưa ông ta rời khỏi nhà họ Hoắc, Tam thiếu có nói chuyện riêng với ông ta.”
Hoắc Khải Lãng ồ một tiếng, hơi nâng cao giọng lên, “Nói chuyện riêng?”
Tối hôm qua ông ta đã thấy rất lạ rồi, sao đột nhiên Hoắc Chử lại thay đổi một trăm tám mươi độ khăng khăng đưa bác sĩ Dương xuống dưới.
Hóa ra là có tính toán của mình.
“Đúng thế.”
Chương 1449.7TỐC ĐỘ SINH TỬ - HY VỌNG LÀ MỘT SỰ NGẠC NHIÊN
Hoắc Khải Lãng dựa vào ghế, bên trong xe mờ mờ không thấy rõ vẻ mặt ông ta, chỉ có giọng nói là lộ ra chút thâm ý, “Như vậy tức là, nguyên nhân bác sĩ Dương rời đi ít nhất có một phần công lao của nó.”
“Đại ca, anh nghi ngờ Tam thiếu uy hiếp dụ dỗ bác sĩ Dương làm việc cho cậu ta, sau đó lại giúp bác sĩ Dương rời đi à?”
Vẻ mặt Chú Trần nặng nề.
Nếu như khả năng này là đúng, vậy thì người kia chắc không phải là Diệp Nhiễm.
Giữa Tam thiếu và Diệp Nhiễm không có liên hệ gì, Tam thiếu không thể nào bảo Diệp Nhiễm đi làm việc cho mình, mà Diệp Nhiễm cũng không thể nào nghe lời Tam thiếu mới đúng.
Ông ta liền loại bỏ Diệp Nhiễm ra khỏi danh sách vừa rồi.
“Nhưng rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?” Chú Trần không hiểu hỏi.
“Rốt cuộc là uy hiếp dụ dỗ hay là tính toán, chưa đến giây cuối cùng thì không ai biết được kết cục.” So với chú Trần đang không hiểu, Hoắc Khải Lãng rất hờ hững, “Chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến đi, hy vọng lần này nó có thể cho tôi một sự ngạc nhiên khác biệt.”
Chỉ mấy ngày nữa là Đạt Khôn sẽ tới, Hoắc Chử ra tay vào lúc này, rất hiển nhiên là muốn chiếm lấy con đường của Đạt Khôn cho mình, hất cẳng Hoắc Hoành hoàn toàn.
Đúng là rất quả quyết.
“Đại ca, anh nói là Tam thiếu định chuẩn bị làm gì à?” Chú Trần nghe thấy ý tứ khác trong lời nói cuối cùng của Hoắc Khải Lãng, đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Nếu không thì sao? Có thể ra tay trợ giúp bác sĩ Dương chạy trốn, hiển nhiên giữa bọn họ đã đạt được cái gì đó.”
Đây cũng là lý do tại sao ông ta không so đo việc bác sĩ Dương đi hay ở.
Đứa con nuôi này làm việc ổn thỏa hơn Hoắc Mân, suy nghĩ mưu đồ cũng kĩ lưỡng hơn.
Ông ta rất mong đợi, rốt cuộc Hoắc Chử muốn dùng cách nào để đánh bại Hoắc Hoành.
Chú Trần thấy Hoắc Khải Lãng yên lặng dựa vào ghế, nửa gương mặt dần dần chìm vào trong bóng tối thì thầm than thở trong lòng.
Một trận chiến ác liệt lại sắp đến rồi.
Xe chạy với tốc độ đều đặn trên đường.
Chương 1449.8TỐC ĐỘ SINH TỬ - HY VỌNG LÀ MỘT SỰ NGẠC NHIÊN
Mà cùng lúc này, một chiếc xe thương vụ màu đen khác cũng đang đi trên đường, tốc độ vẫn nhanh như cũ.
Người ngồi ở ghế lái khẽ ấn nút gọi trên màn hình điện thoại.
Mới vang lên một tiếng, điện thoại đã kết nối.
Xem ra đối phương đã đợi cuộc điện thoại này rất lâu rồi.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành.” Giọng nói trầm trầm truyền ra dưới khẩu trang, ngữ khí nhẹ nhàng hoàn toàn khác với lúc nói với bác sĩ Dương.
Giọng người ở đầu kia điện thoại rất căng thẳng, “Không bị thương chứ?”
“Đùa à, chuyện cỏn con này làm sao có thể khiến em bị thương được?”
Giọng nói bướng bỉnh mà tự tin vang lên khiến người đàn ông ở đầu kia điện thoại yên tâm hơn hẳn, “Lái xe đến quán rửa xe đường phía Đông, cửa số 3 và số 4.”
“Em biết rồi.”
Nói xong người đó cúp điện thoại.
Chỉ một lát đã đến nơi.
Xe lái thẳng vào cửa số 3, bên trong phòng rửa xe là không gian kín, tối đen như mực.
Một người đàn ông lạ đi từ bên ngoài vào.
Người ngồi bên trong xe đẩy cửa ra rồi xuống xe, người đàn ông đó yên lặng nhanh chóng ngồi vào, đồng thời lái ra khỏi cửa khác.
Người kia nhanh chóng đi đến cửa số 4 rồi ngồi vào một chiếc xe màu xám bạc đã yên lặng đợi ở đó.
Xe chậm rãi đi đến cửa.
Một tay người đó khống chế vô lăng, tay còn lại kéo khẩu trang xuống lộ ra cái cằm nhỏ nhắn trơn nhẵn và đôi môi đỏ đang khẽ cong lên.
Gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Nhiếp Nhiên xuất hiện dưới ánh sáng.