“A a, tôi là Lưu Đức, là lính cần vụ của sư đoàn trưởng.” Nhìn Lưu Đức hơi ngốc nghếch, có thể bởi vì thời gian dài chưa gặp con gái, bây giờ bỗng dưng gặp được một nữ binh xinh đẹp như vậy nên anh ta không tự nhiên.
“Mà... cô ở đơn vị nào đến thế?” Vừa rồi anh ta chỉ mải nhìn mặt Nhiếp Nhiên, không nghe rõ lời Nhiếp Thành Thắng nói, chỉ biết là sau này nữ binh này thuộc quản lý của anh ta.
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, “Đội dự bị.”
“Ồ, đội dự bị.” Lưu Đức theo bản năng gật đầu, nhưng đến khi mấy chữ kia in vào trong đầu thật, anh ta ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nói: “Đội dự bị!”
“Đúng vậy, tôi là người của đội dự bị.”
Lấy được câu trả lời khẳng định của Nhiếp Nhiên, cái cốc Lưu Đức cầm trong tay rơi thẳng lên bàn.
Chỉ một buổi sáng ngắn ngủi, toàn bộ binh lính ở đơn vị Quân khu 2 đều biết có một nữ binh đến Quân khu 2 bọn họ. Hơn nữa quan trọng nhất chính là nữ binh này vốn ở đội dự bị!
Toàn bộ Quân khu 2 lập tức bùng nổ.
Nam binh nào nhìn thấy Nhiếp Nhiên cũng đều coi cô từ động vật cần bảo vệ lên đến động vật ngoài hành tinh rồi!
Chỉ cần là nơi Nhiếp Nhiên xuất hiện, nhất định sẽ bị mọi người chú ý.
Mỗi lần bị vây xem, mặc dù khóe miệng cô đang cười nhưng trong lòng lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
Điểm tốt duy nhất chính là đến bữa trưa đến phòng ăn lấy cơm, chỉ cần cô xuất hiện là tất cả các nam binh đều tự động nhường ra cho cô gọi trước.
Hễ là chỗ cô chọn, người trong phạm vi một mét đều không dám đến gần, nếu không phải lúc ăn cơm thỉnh thoảng đám người kia lại nhìn cô, Nhiếp Nhiên còn tưởng mình là vi khuẩn ở Quân khu 2.
Có điều tình hình này chỉ kéo dài nửa tháng, sau đó bị một nam binh ở lớp 2 phá vỡ.
Nam binh đó gọi cơm xong, thản nhiên ngồi xuống đối diện Nhiếp Nhiên ngay trước mắt mọi người.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Khi đó anh ta đang ưỡn ngực ngẩng đầu dương dương đắc ý trong ánh mắt kinh ngạc giật mình hâm mộ đố kị của mọi người.
Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn người này không phải là lính ưu tú, nếu không sẽ không dùng cách này để thể hiện mình trước mặt đám lính kia.
“Chào cô, tôi là Dương Thụ.” Anh ta tự giới thiệu.
“Nhiếp Nhiên.” Nhiếp Nhiên cũng cười trả lời.
Dương Thụ giật mình. Bởi vì anh ta không ngờ nữ binh này sẽ đáp lời.
Dương Thụ mang vẻ mặt đắc ý, cười dịch đến gần hỏi: “Nghe nói, cô là người của đội dự bị à?”
Anh ta vừa nói như vậy, các nam binh xung quanh đều dựng tai lên nghe.
Mặc dù người ở Quân khu 2 đều nghe nói nữ binh mới vào là người ở đội dự bị, nhưng dù sao cũng chưa hề nghe thấy cô chính miệng xác nhận.
Lúc này tất cả mọi người đều dừng đũa, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Nhiếp Nhiên.