Thuộc hạ của Hoắc Hoành cũng lập tức đối đầu với đám người này.
Hai bên cứ như vậy rơi vào thế giằng co.
Khóe miệng Hoắc Hoành dần nhếch lên, dường như có thâm ý, nói: “Thì ra Cát gia có chuẩn bị mới tới.”
Cát Nghĩa vừa nhìn thấy nụ cười của anh thì lập tức dựng tóc gáy.
Hoắc Hoành có tiếng là đen ăn đen trong giới, một nhúm người của mình như thế này đối với anh ta rõ ràng chỉ là món khai vị trước bữa ăn mà thôi.
Một khi khiến anh thật sự tức giận, Cát Nghĩa không dám nghĩ tới hậu quả nữa.
Ông ta lập tức gào lớn với đám thuộc hạ bên ngoài kho: “Bỏ xuống, tất cả bỏ súng xuống cho tao! Nghe thấy không! Không ai được manh động! Ai manh động đừng tránh tao đánh chết người đó!”
Đám thuộc hạ bên ngoài vừa nghe thấy thế thì lập tức bỏ súng xuống.
Cát Nghĩa thành khẩn nói với Hoắc Hoành: “Hoắc tổng, cậu cho tôi một cơ hội đi, tôi nhất định điều tra ra vụ này rốt cuộc là thế nào. Xin cậu cho tôi một chút thời gian có được không? Còn về… còn về vấn đề đường đi, tháng sau tôi nhất định sẽ trả lời cậu, thế nào? Xin hãy tin tôi thêm một lần nữa đi!”
Hoắc Hoành tiếp tục nghịch súng, không trả lời.
Cát Nghĩa dặn lòng, cắn răng, nói: “Tuần sau, tuần sau tôi sẽ trả lời cậu, như vậy là được rồi chứ?”
Cuối cùng, Hoắc Hoành ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, đáy mắt hoàn toàn không hề che giấu sự lạnh lùng, “Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng.”
Trong màn đêm, ánh mắt lạnh lùng của anh thâm sâu mà tàn bạo, khiến người khác cực kì sợ hãi.
“Được, được!” Cát Nghĩa vừa từ cõi chết trở về lúc này mới thở phào một tiếng, áo sau lưng đã ướt đẫm từ lúc nào.
Ông ta thở dốc, cứ như vậy đứng nguyên tại chỗ nhìn Hoắc Hoành dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi.
“Cát… Cát gia…” Triệu Lực nằm dưới đất, yếu ớt gọi một tiếng.
Cát Nghĩa bừng tỉnh lại, vội vàng gọi người đưa hắn đi bệnh viện, nhưng rất tiếc, lúc đám thuộc hạ đưa người đi, Triệu Lực đã ngừng thở rồi.
Cát Nghĩa thấy cánh tay đắc lực của mình bị chết, tuy không đến mức đau lòng nhưng tâm trạng cũng chùng xuống rất nhiều.
Đúng lúc ông ta rầu rĩ liền nghe thấy tiếng vật nặng đổ xuống đất.
Ông ta quay đầu lại nhìn thì thấy Nhiếp Nhiên vừa bò dậy đã ngã xuống đất, tay ôm cổ đã bị máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ.
“Nhiếp Nhiên? Nhiếp Nhiên!” Cát Nghĩa nhất thời vỗ mạnh vào mặt Nhiếp Nhiên.
Ông ta đã mất đi Triệu Lực, tuyệt đối không thể mất đi Nhiếp Nhiên nữa.
“Mau, mau đưa đi bệnh viện!”
Mấy người nhấc Nhiếp Nhiên vào trong xe, chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc.
Nhiếp Nhiên nằm trên ghế sau xe, mơ hồ nhìn đèn đường chiếu vào cửa sổ xe, cô muốn tiếp tục kiên trì, tiếp tục gắng gượng.
Nhưng bất lực ở chỗ, cơ thể này đã truyền máu một lần còn chưa bù lại được, yếu ớt tới mức không thể nào gắng gượng được nữa.
Không lâu sau, cô lại ngất đi lần nữa.
Cát Nghĩa sợ vết thương trên cổ cô sẽ làm cảnh sát chú ý nên trên đường đi đã đổi hành trình đi thẳng về căn hộ riêng của mình, còn gọi điện cho bác sĩ riêng tới ngay lập tức.
Bận bịu cho tới tận khi trời sáng, bác sĩ kia mới đi từ trong phòng ra.
“Sao rồi, bác sĩ Trần?” Cát Nghĩa nhìn Nhiếp Nhiên ở trong phòng rồi hỏi.
Bác sĩ Trần kia bỏ khẩu trang xuống, nói: “Cũng may chữa trị kịp, không có vấn đề gì lớn, tôi đã cầm máu và băng bó cho cô ấy. Chỉ là mất máu quá nhiều cần phải nghỉ dưỡng vài ngày, bồi bổ cơ thể.”
Sau khi xác nhận Nhiếp Nhiên không còn nguy hiểm tới tính mạng, Cát Nghĩa mới yên tâm, “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!”
Tiễn bác sĩ đi rồi, Cát Nghĩa ra một loạt mệnh lệnh, thề sẽ tìm bằng được người đã lén tráo hàng của mình!
Nhưng qua cả một buổi sáng rồi mà tin tức ông ta nhận được cơ bản không có tác dụng gì.
Dù sao thì Đường Lôi Hổ và Phú Hải đều đã chết. Hơn nữa ban đầu, lúc đưa hàng về, Cát Nghĩa nhìn đều là hàng đóng kín chưa hề động tới, tưởng là không vấn đề gì, cũng không kiểm tra cẩn thận đã đẩy vào trong kho.
Bây giờ muốn đi điều tra đúng là không có manh mối.
Điều này khiến Cát Nghĩa vô cùng bực bội!
Cát Nghĩa bên ngoài phòng bận tối mắt tối mũi, ở bên trong, lúc này Nhiếp Nhiên đã dần tỉnh lại.
Cô mở mắt, phát hiện không phải trong phòng mình, không kìm được mà bật dậy khỏi giường.
Cát Nghĩa bên ngoài nghe thấy tiếng động liền vào trong, “Cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi.”
“Đây là đâu?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Cô yên tâm, đây là căn hộ đứng tên tôi.” Cát Nghĩa rót cho cô cốc nước.
Nhiếp Nhiên uống một ngụm cho thấm giọng rồi mới mở miệng hỏi: “Vậy chỗ hàng đó rốt cuộc là thế nào? Tại sao cuối cùng đều biến thành hàng giả cao cấp vậy?”
Nhắc tới chuyện này, Cát Nghĩa lại tức giận, “Tôi nghĩ chắc là ngay từ đầu Đường Lôi Hổ đã chơi chúng ta rồi.”
“Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp này! Hại tôi không được 30% không nói, còn bị Hoắc Hoành bắn một phát!” Nhiếp Nhiên cực kì buồn bực, không cẩn thận chạm phải vết thương, đau tới mức cô xuýt xoa.
“Được rồi, cô đừng nghĩ nhiều quá, từ giờ cô cố gắng ở đây nghỉ ngơi dưỡng thương.” Cát Nghĩa thấy cô đau tới mức đổ mồ hôi lạnh bèn ngăn cô lại, “Đừng có làm rách vết thương, tới lúc đó lại phải đắp thuốc lại thì quá tội.”
Nhiếp Nhiên không thèm để ý, xua tay, “Dưỡng thương gì chứ, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không chết được.”
Nói rồi cô liền muốn xuống giường.
Cát Nghĩa thấy cô không cần mạng sống như vậy, giữ lấy vai cô nói: “Không được, bác sĩ nói cô mất máu quá nhiều, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, còn phải ăn nhiều đồ bổ nữa mới được.”
“Được rồi, về sàn đấu cũng có thể bồi bổ cơ thể mà.”
“Không được! Bên sàn đấu quá ồn ào, không thích hợp để cô nghỉ ngơi.” Cát Nghĩa vẫn không đồng ý.
“Không sao, ở đó tiện hơn. Bây giờ Triệu Lực chết rồi, người ông có thể tin tưởng chỉ còn lại mình tôi, tôi ngã xuống rồi, một mình ông làm sao mà chống đỡ nổi?”
Cát Nghĩa nghe thấy câu này của cô thì sững sờ.
“Ngoại trừ tiền thì tôi còn xem trọng tình nghĩa nữa. Ông có thể chạy tới cứu tôi, phần tình cảm này tôi sẽ ghi nhớ. Đi thôi.”