Lại một lần nữa chống tay lên bóng, Dương Thụ dùng năm ngón tay bấu chặt lên bề mặt quả bóng, nhưng đáng tiếc hai tay vừa chống lên thì đã không ngừng run rẩy.
Bụp!
Rầm!
Âm thanh người ngã và tiếng thùng nước đổ nghiêng không ngừng vang lên.
Nửa người Dương Thụ đã ướt sũng, anh ta nằm trên mặt đất thở hồng hộc.
“Sao hả, không chịu nổi đúng không?” Nhiếp Nhiên đi tới, nửa ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn anh ta, “Nửa tháng đầu chỉ là khởi động làm nóng thân thể thôi, bây giờ mới bắt đầu huấn luyện chính thức. Đứng lên, tiếp tục!”
Dương Thụ lại tiếp tục đứng lên.
Huấn luyện liên tục ba ngày không ngừng nghỉ, cuối cùng anh ta cũng chống lên được quả bóng, hơn nữa còn có thể bắt đầu chống đẩy, cái giá phải trả là cả cánh tay sưng lên.
Nhưng anh ta còn chưa kịp mừng rỡ thì Nhiếp Nhiên lại cười nói: “Tôi sẽ thưởng cho anh thêm một thứ.”
Thưởng ư?
Anh ta không tin đằng sau nụ cười này của Nhiếp Nhiên có thể có thứ tốt đẹp gì đó chờ mình.
Lúc này Nhiếp Nhiên lấy ra hai túi muối mới mượn từ nhà ăn lúc buổi trưa, sau đó đổ hết vào trong nước.
“Cô làm gì thế?”
“Hưởng thụ cho tốt.” Nhiếp Nhiên không đáp, cười rồi đứng lui sang một bên quát, “Mau bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian nữa!”
Dương Thụ dù không hiểu gì nhưng vẫn răm rắp làm theo.
Vừa mới ngụp mặt vào nước muối, anh ta đã thấy mắt buốt lên, lập tức nhắm mắt lại theo bản năng.
Nhưng mà vừa mới nhắm mắt vào, thân thể anh ta lại bắt đầu lung lay, sau đó lại rơi bụp từ trên bóng xuống, cả thùng nước đổ ụp lên đầu.
Nhiếp Nhiên đi tới đá cái thùng vẫn đang úp lên đầu Dương Thụ: “Sao hả, phần thưởng này được đấy chứ!”
Dương Thụ nằm trên mặt đất khó khăn lắm mới lấy lại được nhịp thở, chậm rãi nhấc đầu ra khỏi thùng, mắt bị nước muối chảy vào nên vẫn xót vô cùng, làm anh ta hoàn toàn không thể mở mắt ra nổi.
“Rốt cuộc sao cô lại nghĩ ra được cái trò này thế?” Qua hồi lâu, sau khi mắt đỡ đau, anh ta mới mở mắt nhìn vào đôi mắt nửa cười nửa không của cô.
“Cái này không phải là tôi nghĩ ra được.”
Nghiêm khắc mà nói thì đây chỉ được coi là bản biến thể thôi.
Kiếp trước cô bị các trưởng quan đưa tới một bãi nước cạn, phải cõng bao cát trên lưng, sau đó tập chống đẩy trong nước biển.
Phía trước là sóng to gió lớn, sau lưng là các trưởng quan tuần tra bằng dùi cui.
Chỉ cần có ai đó chậm chạp một chút là sẽ ăn gậy ngay lập tức.
Cho đến giờ cô vẫn còn nhớ như in, đó là lần đầu tiên cô tham gia huấn luyện bãi biển, có một cô gái bị sóng đánh vào người nên cơ thể hơi lung lay, chỉ chậm có nửa nhịp, vậy mà đã bị một tên trưởng quan trực tiếp dùng dùi cui đánh thẳng vào gáy, chết ngay tại chỗ.