Bác tài đạp chân ga, xe lập tức chạy về phía đại lộ.
Hơn một tiếng sau, xe dừng lại ở trước một nhà máy trông có vẻ đã bị bỏ hoang.
Nhiếp Nhiên nhìn qua cửa sổ xe xem xét nhà máy rách nát ở bên ngoài, cô hỏi Mã Cường: “Là chỗ này à?”
Giờ phút này mặt Mã Cường đã trắng bệch, hắn run rẩy gật đầu, “Đúng, chính là chỗ này.”
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đưa theo Mã Cường xuống xe, rồi đẩy hắn về phía nhà máy bỏ hoang, “Đi thôi.”
Dùng nhà máy bỏ hoang làm sàn boxing ngầm, đúng là rất thú vị!
Hai người theo sau lưng Mã Cường, đi xuyên qua mấy cái cửa nhỏ bí mật cho đến khi thấy có hai tên bảo vệ đang đứng canh chừng ở cửa ra vào.
Hai tên kia nhìn thấy Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu là hai người lạ, bèn giơ tay ra ngăn cản.
“Đại ca của chúng mày mời tao tới, mau cho tao vào.” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Hai tên canh cửa liếc nhìn nhau, nói với giọng chế giễu: “Mày cho rằng nói như thế thì chúng tao sẽ tin à? Đại ca mời? Nói đùa cái gì thế, cút nhanh lên!”
“Đây là danh thiếp mà đại ca chúng mày đưa cho tao, cái này không phải là nói đùa chứ?” Nhiếp Nhiên vung danh thiếp trong tay ra trước mặt bọn chúng.
“Mày đứng đây chờ một lát.” Một trong hai tên đi vào rồi dẫn theo một người đàn ông đi ra.
Gã kia vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên bèn nở một nụ cười dữ tợn rồi nói: “Cuối cùng mày cũng tới! Đại ca của bọn tao đã chờ mày rất lâu rồi, đi theo tao!”
Tên kia dẫn bọn họ đi vòng qua võ đài huyên náo, đến một gian phòng VIP.
“Anh Lực, cô ta đến rồi!”
Ngay lập tức toàn bộ những tên đang ngồi trên ghế sofa hoặc đang dựa vào tường đều tập trung ánh mắt về phía cửa.
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu chẳng thèm quan tâm dáng vẻ hăm dọa của bọn chúng, hai người lạnh lùng bước vào, chỉ có Mã Cường là sợ suýt nữa tè ra quần.
Triệu Lực ngồi trên ghế sofa, thấy Nhiếp Nhiên đứng ở trước mặt mình mà không hề sợ hãi thì hừ lạnh, “Con oắt chết tiệt kia, tao còn tưởng mày sợ quá trốn mất cơ đấy, không ngờ cũng có lòng tốt đấy nhỉ?”