Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe miệng Nhiếp Nhiên nhếch lên.

Nụ cười này lại khiến người xung quanh càng cảm thấy bây giờ Nhiếp Nhiên thật quá đáng.

Bắt nạt người lớn, còn dùng thân phận người thắng chê cười.

“Cô nên xin lỗi đi, sao lại có thể không phân biệt già trẻ như vậy?”

“Đúng là không có quy củ, sao quốc gia lại đào tạo ra loại lính này chứ?”

“Nếu con tôi mà như vậy, tôi nhất định sẽ đánh chết!”


...

Càng ngày càng nhiều lời mắng chửi như nước lũ ùn ùn kéo tới, sau đó nhấn chìm Nhiếp Nhiên trong biển chỉ trích và khiển trách vô biên này.

Lớp phó Vương thấy Nhiếp Nhiên vẫn bình tĩnh, trong lòng tràn đầy áy náy.

Anh ta cảm thấy bây giờ cô gái này đang giả vờ kiên cường mà thôi, trong lòng nhất định tủi thân sắp khóc rồi.

Haiz, đều tại mình! Nếu không phải mình nói với cô là con buôn ở đây chém giá trên trời, ra hiệu ngầm cho cô mặc cả thì không đến nỗi sẽ thành như vậy. Nhưng anh ta lại không làm gì được với cái kiểu bù lu bù loa của bác gái trung niên này.

Cuối cùng anh ta bất đắc dĩ nói: “Vậy bác gái Chu muốn làm thế nào?”

Bác gái Chu nhanh nhẹn bò dậy, ngón tay chỉ Nhiếp Nhiên hận không thể chọc vào mắt cô.

“Đương nhiên là trả lại tiền cố ý cắt xén lại cho tôi! Ngày nào tôi cũng vất vả bán muối như vậy, quân nhân các người lại còn cố ý cắt xén, còn làm lính cái gì chứ!”

Câu nào của bà ta cũng không rời khỏi tôn chỉ quân nhân bọn họ ức hiếp dân chúng, lớp phó Vương chỉ cảm thấy đau đầu, muốn nhanh chóng dẫn Nhiếp Nhiên rời đi, gật đầu, “Được được được, mua theo giá ban đầu được không, bác gái Chu?”

Nói rồi anh ta móc mấy tờ tiền ra khỏi túi, giao ra.

Bác gái Chu vừa nhìn thấy mấy tờ tiền thì mắt cũng sáng lên, lập tức lộ ra bộ mặt con buôn, đâu có còn chút dáng vẻ khóc lóc la lối om sòm vừa rồi nữa.

Đúng lúc bác gái Chu đang định giơ tay ra nhận, Nhiếp Nhiên lấy tiền trong tay lớp phó Vương.

“Cô làm gì thế hả!” Bác gái Chu tức giận gầm lên với cô.

“Nhiếp Nhiên, mau đưa tiền cho người ta đi.” Lớp phó Vương nhỏ giọng nhắc nhở.

Nhiếp Nhiên im lặng xếp lại tiền, sau đó bỏ vào túi áo ngực của lớp phó Vương, rồi đi tới trước mặt bác gái Chu, không biết có phải là vẻ mặt cô quá bình tĩnh không mà khiến bác gái Chu lui về phía sau một bước.

“Có một câu bác nói đúng, tôi muốn mời bác đến Quân khu 2 ngồi.” Nhiếp Nhiên mỉm cười nói với bà ta.

Bác gái Chu ngẩn ra, giống như không tưởng tượng nổi nói: “Cô nói cái gì?”

?

Nhiếp Nhiên khoác tay lên vai bà ta, “Đi thôi, Quân khu 2 đang chào đón bác.”


Cô thân thiết khoác lên vai bác gái Chu, nhưng chỉ có bác gái Chu mới biết lực trên vai mình lớn thế nào, bàn tay bám vào xương bả vai bà ta giống như gọng sắt, không đau, nhưng khiến bà ta không thể không đi về phía trước.


Bà ta vô cùng kinh hãi, hoảng sợ kêu lên: “Cô muốn làm gì! Lớp phó Vương, cậu có quản người lớp cậu không hả? Tôi có thể tố cáo các người!”


Lớp phó Vương thấy Nhiếp Nhiên khác thường như vậy thì lo lắng.


Bây giờ chuyện đã đủ nhức đầu rồi, Nhiếp Nhiên không xin lỗi cũng thôi đi, lại còn dám nói đưa người về Quân khu 2.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK