Lớp phó Vương thấy một người phụ nữ trung niên ăn nói khép nép khổ sở cầu xin như vậy thì không nhẫn tâm nói: “Hay là... bỏ đi, Nhiếp Nhiên.”
“Cầu xin hai người, tôi nhất thời u mê, lần sau chắc chắn không dám nữa!”
Người xung quanh nhìn thấy hết, nhưng lần này không dám cầu xin tha thứ cho bà ta vì sợ vạ lây đến mình.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Nhiên buông tay ra, lạnh lùng nói: “Bác gái, quân nhân không hề muốn làm gì mọi người cả, nếu thật sự muốn so đo thì mọi người có thể làm gì!”
Câu này của cô rất có trọng lượng, làm bác gái Chu không nhịn được co rụt người lại.
“Bác có biết tiền vừa rồi lớp phó Vương đưa cho bác là tiền trợ cấp của anh ta không, số tiền này anh ta phải gửi cho người ba già bị mù ở nhà. Ba anh ta đã từng là quân nhân, lúc đánh trận vì cứu một người dân mà bị bắn mù mắt, bây giờ chỉ có thể dựa vào một chút tiền trợ cấp của lớp phó Vương để sống qua ngày thôi.”
Lớp phó Vương kinh ngạc, “Cô... sao cô lại biết?”
Anh ta không nhớ mình từng nói với Nhiếp Nhiên chuyện này.
“Thật xin lỗi, tôi từng xem hồ sơ của anh.” Nhiếp Nhiên cười khẽ.
Cô lại bác gái Chu, “Còn nữa, ngộ nhỡ trong muối này trộn thêm muối công nghiệp thì bác sẽ hại chết bao nhiêu người bác có biết không? Đến lúc đó không phải là lăn lộn khóc lóc om sòm là có thể lừa gạt được đâu.”
Sắc mặt bác gái Chu tái nhợt, “Tôi không dám, tôi không dám nữa, tôi khẳng định, tôi thề!”
“Lớp phó, báo cảnh sát đi.” Nhiếp Nhiên thu lại khí thế, hờ hững nói với lớp phó Vương đang ngây ra ở bên cạnh.
“Cái gì? Cô... không phải nói sẽ bỏ qua cho tôi rồi sao?” Lần này bác gái Chu cuống thật, nước mắt cũng trào ra.
Lớp phó Vương cũng rất kinh ngạc nói: “Đúng vậy, không phải nói bỏ qua cho bà ấy rồi sao?”
Nhiếp Nhiên liếc anh ta, “Nhất định phải phá vỡ đường dây muối lậu này.”
Thuận tiện giết gà dọa khỉ cho những người buôn bán nhỏ này nhìn.
Ngoài miệng Nhiếp Nhiên nói đại nghĩa như vậy, nhưng trong lòng cô muốn nhân dịp này chỉnh đốn cho đám buôn bán nhỏ ngoan ngoãn tuân theo, lần sau có thể mặc áo khoác quang minh chính đại đến đây mua đồ rồi.
Lớp phó Vương không biết tính toán trong lòng cô, chỉ cảm thấy cô gái này rất chính trực, không quan tâm đến thân phận của mình mà cam tâm tình nguyện làm cu li cho Nhiếp Nhiên, “Được rồi! Tôi gọi điện thoại ngay đây!”
Bác gái Chu nhũn chân ra ngã thẳng xuống đất, không cầm được nước mắt.
Nguồn:
Đám buôn bán nhỏ xung quanh nhìn thấy nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể đi tới trước mặt bác gái Chu, an ủi bà ta mấy câu.
“Bác không cần khóc lóc đau lòng như vậy, quốc gia có quy định, buôn bán muối lậu đến số lượng nhất định mới có xử phạt tương ứng, chút muối này của bác sẽ không có vấn đề gì quá lớn, nhưng nếu như bác không hợp tác với cảnh sát, tranh thủ rộng lượng khoan hồng, tội danh kia cũng không nhỏ đâu.”
Lời nói này của Nhiếp Nhiên như thưởng một quả táo đỏ, sau đó tát một cái, bác gái Chu sợ hãi gật đầu như gà con mổ thóc, “Tôi nhất định sẽ hợp tác, tôi nhất định sẽ hợp tác!”
Cục cảnh sát nhận được tin tức thì nhanh chóng đến đây đưa người đi.
Chuyện này coi như giải quyết tốt đẹp.
Mà những người trong chợ chèn ép lớp phó Vương mười năm này, hôm nay hoàn toàn thấy được thủ đoạn của Nhiếp Nhiên, từ đây thay đổi thái độ, không dám tùy ý chém loạn giá nữa.
Đây cũng coi như là giải quyết tâm bệnh nhiều năm cho lớp cấp dưỡng.